Ngày 64

Làm thế nào để khỏe mạnh

Khôn ngoan Châm ngôn 6:20-29
Tân ước Mác 12:28-44
Cựu Ước Lê-vi 13:1-59

Giới thiệu

Giữ tấm lòng khỏe mạnh

  • Tránh hút thuốc và sử dụng các sản phẩm từ thuốc lá
  • Vận động thể chất mỗi ngày
  • Ăn uống lành mạnh cho tim mạch
  • Duy trì cân nặng hợp lý
  • Kiểm soát huyết áp
  • Giữ mức cholesterol ổn định
  • Duy trì lượng đường trong máu khỏe mạnh

Theo Hiệp hội Tim mạch Hoa Kỳ, đây là bảy điều bạn nên làm để giữ cho trái tim khỏe mạnh.

Trái tim con người nặng chưa đến một cân (450g). Nó đập khoảng 100.000 lần mỗi ngày và hơn 2,5 tỷ lần trong suốt cuộc đời. Hệ thống mạch máu của bạn – bao gồm động mạch, tĩnh mạch và mao mạch – dài hơn 96.000 km, đủ để quấn quanh Trái Đất hơn hai lần.

Đây không chỉ là một kỳ công đáng kinh ngạc mà còn là trung tâm của sự sống con người. Nếu không có trái tim, cơ thể bạn sẽ nhanh chóng ngừng hoạt động. Bệnh tim là nguyên nhân gây tử vong hàng đầu ở các nước phương Tây.

Chúa Giê-su đã nói rất nhiều về tấm lòng. Trong Kinh Thánh, “tấm lòng” là hình ảnh ẩn dụ cho đời sống bên trong. Từ mà Chúa Giê-su dùng có ý nghĩa là trung tâm của đời sống thể chất, thuộc linh và tâm trí. Tấm lòng là nguồn cội của toàn bộ con người bên trong – tư tưởng, cảm xúc và ý chí.

Điều Đức Chúa Trời quan tâm nhất chính là tấm lòng của bạn. Ngài muốn bạn có một tấm lòng khỏe mạnh. Ngài đã phán với Sa-mu-ên: ‘Đức Giê-hô-va không xem xét như loài người. Loài người nhìn bề ngoài, nhưng Đức Giê-hô-va nhìn thấy tấm lòng’ (1 Sa-mu-ên 16:7).

Quan trọng hơn cả một trái tim thể chất khỏe mạnh chính là tình trạng của tấm lòng thuộc linh. Trong các phân đoạn Kinh Thánh hôm nay, chúng ta sẽ thấy năm nguyên tắc quan trọng để giữ cho tấm lòng thuộc linh luôn mạnh mẽ.

Khôn ngoan

Châm ngôn 6:20-29

Lời cảnh báo về sự tà dâm

20 Hỡi con ta, hãy tuân giữ lời răn bảo của cha,
  Đừng từ bỏ các lời dạy dỗ của mẹ con.
21 Hãy luôn ghi tạc nó vào lòng con
  Và đeo nó nơi cổ con.
22 Khi con bước đi, nó sẽ hướng dẫn con;
  Lúc con ngủ, nó sẽ gìn giữ con;
  Và khi con thức dậy, nó sẽ trò chuyện với con.
23 Vì điều răn là ngọn đèn, luật pháp là ánh sáng,
  Và sự quở trách khuyên dạy là con đường sự sống,
24 Để giữ con khỏi người đàn bà gian ác
  Và khỏi lời đường mật của dâm phụ.

25 Lòng con chớ thèm muốn nhan sắc nó,
  Đừng để ánh mắt nó chinh phục con.

26 Vì người ta có thể thuê gái mại dâm bằng giá một ổ bánh,
  Còn người đàn bà ngoại tình làm mất cả linh hồn quý giá.
27 Có ai để lửa trong người
  Mà áo quần không bốc cháy?
28 Có ai bước trên than lửa đỏ
  Mà chân lại không bị phỏng chăng?
29 Kẻ đến với vợ người lân cận mình cũng vậy;
  Bất cứ ai đụng đến nàng hẳn không khỏi bị trừng phạt.

Bình luận

1. Hãy giữ tấm lòng con

Chúa Giê-su dạy rằng tội tà dâm bắt đầu từ trong lòng. Ngài phán: “Ta bảo các con, ai nhìn một người phụ nữ mà ham muốn thì trong lòng đã phạm tội tà dâm với người ấy rồi” (Ma-thi-ơ 5:28). Lời dạy của Ngài dựa trên sách Châm Ngôn, nơi tác giả nhấn mạnh tầm quan trọng của tấm lòng: “Lòng con chớ thèm muốn nhan sắc nó” (Châm Ngôn 6:25).

Ngài cảnh báo về sự nguy hiểm khủng khiếp của tà dâm. Đây là một điều vô cùng mạnh mẽ, giống như ngọn lửa. Khi ở đúng chỗ (giống như lửa trong lò sưởi), tình dục trong hôn nhân là một phước hạnh lớn. Nhưng nếu để ham muốn tình dục đi sai hướng, nó sẽ giống như lửa trong lòng: “Có ai để lửa trong người mà áo quần không bốc cháy? Có ai bước trên than lửa đỏ mà chân lại không bị phỏng chăng? Người nào nằm với vợ kẻ khác cũng vậy” (c.27-29a).

Tội tà dâm không phải đột nhiên xuất hiện. Sự không chung thủy bắt đầu từ trong lòng. Đó là lý do chúng ta cần tự chủ và giữ mình. Hãy nắm vững những lời khôn ngoan này và “hãy luôn ghi nó vào lòng con” (c.21).

Cầu nguyện

Lạy Chúa, xin giúp con nghe lời Chúa và ghi tạc nó vào lòng con. Khi con đi bộ, lời Chúa hướng dẫn con. Khi con ngủ, lời Chúa trông chừng con. Khi con tỉnh thức, Chúa nói chuyện với con. Lời Chúa như ngọn đèn, ngọn đèn soi đường cho con trên đường đời. Xin hãy canh giữ tấm lòng con, Chúa ơi.
Tân ước

Mác 12:28-44

Điều răn quan trọng nhất

28 Một trong các thầy thông giáo đến gần, nghe Đức Chúa Jêsus và người Sa-đu-sê tranh luận với nhau, thấy Đức Chúa Jêsus đối đáp hay, nên hỏi Ngài: “Trong các điều răn, điều nào quan trọng nhất?”

29 Đức Chúa Jêsus đáp: “Điều răn quan trọng nhất là, ‘Hỡi Y-sơ-ra-ên, hãy lắng nghe, Chúa, Đức Chúa Trời chúng ta là Chúa duy nhất. 30 Ngươi phải hết lòng, hết linh hồn, hết tâm trí, hết sức lực mà kính mến Chúa là Đức Chúa Trời ngươi.’ 31 Điều thứ hai là: ‘Ngươi phải yêu người lân cận như chính mình.’ Không có điều răn nào lớn hơn hai điều nầy.”

32 Thầy thông giáo nói: “Thưa Thầy, thật đúng như Thầy nói, Đức Chúa Trời chỉ có một, ngoài Ngài chẳng có Đấng nào khác. 33 Thật vậy, kính mến Chúa hết lòng, hết trí, hết sức, và yêu người lân cận như chính mình, còn quan trọng hơn việc dâng mọi tế lễ toàn thiêu và các tế lễ khác.”

34 Thấy người ấy trả lời khôn ngoan, Đức Chúa Jêsus nói: “Ngươi không xa vương quốc Đức Chúa Trời đâu.” Sau đó không còn ai dám hỏi Ngài nữa.

Đấng Christ và vua Đa-vít

35 Khi đang giảng dạy trong đền thờ, Đức Chúa Jêsus đặt câu hỏi: “Làm sao các thầy thông giáo lại có thể nói Đấng Christ là con Đa-vít? 36 Chính Đa-vít được Đức Thánh Linh cảm thúc, đã nói rằng:

‘Chúa phán với Chúa tôi:
Hãy ngồi bên phải Ta,
Cho đến khi Ta đặt các kẻ thù Con dưới chân Con.’

37 Chính Đa-vít gọi Ngài là Chúa, vậy làm sao Ngài là con vua ấy được?”

Đoàn dân đông lắng nghe Ngài một cách thích thú.

Cảnh giác đối với các thầy thông giáo

38 Trong lúc dạy dỗ, Ngài nói: “Hãy đề phòng các thầy thông giáo, là những người ưa mặc áo dài đi dạo, thích được người ta chào mình nơi phố chợ, 39 muốn ngồi ghế quan trọng nhất trong các nhà hội và chỗ danh dự trong các buổi tiệc. 40 Họ nuốt nhà của các bà góa mà giả bộ cầu nguyện dài dòng. Họ sẽ bị phán xét nặng hơn.”

Sự dâng hiến của một bà góa

41 Đức Chúa Jêsus ngồi đối diện với thùng lạc hiến, và quan sát dân chúng khi họ bỏ tiền vào thùng. 42 Nhiều người giàu bỏ vào rất nhiều tiền. Cũng có một bà góa nghèo đến bỏ vào thùng hai đồng tiền nhỏ, trị giá một phần tư xu.

43 Ngài gọi các môn đồ đến và bảo: “Thật, Ta bảo các con, bà góa nghèo nầy đã bỏ tiền vào thùng lạc hiến nhiều hơn tất cả những người khác. 44 Vì những người khác lấy tiền dư bạc thừa mà dâng; còn bà góa nầy, rất nghèo túng nhưng đã dâng hết những gì mình có, là tất cả những gì để nuôi sống mình.”

Bình luận

2. Yêu Chúa Giê-su bằng cả tấm lòng

Mác 12:28–37

Có điều gì đó thật vui mừng khi lắng nghe lời dạy của Chúa Giê-su: "Đám đông nghe Ngài dạy thì rất thích thú" (c.37b). Nếu phải tóm tắt lời dạy này trong một từ, tôi sẽ chọn từ yêu thương.

Khi một thầy dạy luật hỏi Chúa Giê-su rằng điều răn nào là quan trọng nhất, Ngài đáp: "Hãy yêu mến Chúa là Đức Chúa Trời ngươi, hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn, hết sức lực ngươi. Điều thứ hai là: Hãy yêu người lân cận như chính mình" (c.30–31). Trọng tâm trong sứ điệp của Chúa Giê-su là một mối quan hệ yêu thương với Đức Chúa Trời, bắt đầu từ tấm lòng và tuôn tràn ra tình yêu thương đối với người khác.

Nhưng ‘Chúa’ là ai? Câu hỏi ẩn sau những lời chất vấn Chúa Giê-su chính là: "Người này nghĩ mình là ai?" Khi giảng dạy trong đền thờ, Chúa Giê-su đảo ngược tình thế bằng cách đặt câu hỏi về Đấng Mê-si-a (Đấng Christ, c.35).

Ngài trích dẫn Thi Thiên 110 và thách thức quan niệm rằng Đấng Christ chỉ là một vị vua thuộc dòng dõi Đa-vít. Ngài không chỉ là con cháu Đa-vít, mà còn là Chúa của Đa-vít (Mác 12:35–37a).

Bây giờ chúng ta biết rằng Chúa Giê-su chính là Chúa. Điều răn yêu mến Chúa hết lòng chính là lời kêu gọi chúng ta yêu Chúa Giê-su bằng cả tấm lòng. Hãy đặt điều này làm ưu tiên hàng đầu trong cuộc đời bạn.

Chúa Giê-su không quan tâm đến sự giữ luật theo nghĩa đen một cách máy móc, nhưng Ngài quan tâm đến tinh thần của luật pháp. Ngài không chú trọng đến hình thức bề ngoài mà là tấm lòng.

3. Tập trung vào tấm lòng của bạn

Mác 12:38–40

Nếu nhìn lại chính mình, tôi thấy rằng sự giả hình luôn là một nguy cơ trong đời sống. Chúng ta dễ bị cám dỗ chạy theo địa vị, danh tiếng, chức danh và sự tôn trọng từ người khác. Chúng ta cũng phải cẩn thận với việc cầu nguyện chỉ để gây ấn tượng, thay vì xuất phát từ tấm lòng.

Chúa Giê-su quở trách các lãnh đạo tôn giáo thời bấy giờ vì lòng họ không ngay thẳng. Họ quan tâm đến bề ngoài hơn là tấm lòng của chính mình. Ngài nói: "Họ thích đi lại trong bộ áo dài, thích được chào hỏi nơi phố chợ, thích chỗ quan trọng nhất trong nhà hội và ghế danh dự trong các bữa tiệc. Họ nuốt hết tài sản của các bà góa mà còn giả bộ cầu nguyện dài dòng. Họ sẽ bị đoán phạt nặng hơn" (c.38–40).

Tất cả những điều này cho thấy họ yêu thích sự kính trọng và vinh dự từ con người hơn là Đức Chúa Trời. Nhưng Đức Chúa Trời không quan tâm đến địa vị hay hình thức bên ngoài (c.40). Ngài quan tâm đến tấm lòng chúng ta.

4. Dâng hiến bằng cả tấm lòng

Mác 12:41–44

Chúa Giê-su không quan tâm đến độ lớn của túi tiền bạn. Ngài quan tâm đến độ rộng của tấm lòng bạn.

Chúa Giê-su đảo ngược quan niệm thông thường rằng lễ vật lớn thì có giá trị hơn trong mắt Đức Chúa Trời. Ngài khích lệ chúng ta rằng không chỉ người giàu mới có thể làm đẹp lòng Đức Chúa Trời qua sự dâng hiến – người nghèo cũng có thể làm điều đó. Ngài thách thức người giàu rằng không phải chỉ dâng những khoản tiền lớn hơn người nghèo là đủ. Điều Ngài tìm kiếm là tấm lòng rộng rãi và sẵn sàng hy sinh.

Những gì chúng ta dâng, và cách chúng ta dâng, phản ánh tấm lòng của chúng ta. Chúa Giê-su không chỉ trích những người giàu dâng hiến nhiều tiền. Nhưng Ngài nói rằng bà góa nghèo, người chỉ dâng "hai đồng tiền nhỏ, trị giá một phần tư xu" (c.42), đã dâng nhiều hơn tất cả những người khác.

Chúa Giê-su thấy được tấm lòng bà: "Quả thật, Ta nói với các con, bà góa nghèo nầy đã bỏ vào thùng lạc hiến nhiều hơn tất cả những người khác. Vì họ đều lấy của dư mà dâng, còn bà nầy nghèo túng, nhưng đã dâng tất cả những gì mình có để nuôi sống mình" (c.43–44). Người đời nhìn vẻ bề ngoài, nhưng Chúa Giê-su nhìn vào tấm lòng. Điều quan trọng đối với Đức Chúa Trời không phải là số lượng, mà là thái độ của tấm lòng.

Cầu nguyện

Lạy Chúa, xin giúp con yêu Ngài với cả tấm lòng, linh hồn, tâm trí và sức lực. Xin tha thứ cho con khi con quá bận tâm đến địa vị hay hình thức bên ngoài. Xin giúp con tập trung vào tấm lòng thay vì bề ngoài. Lạy Chúa, xin giúp con dâng hiến cách rộng rãi và hy sinh. Xin ban cho con một tấm lòng rộng lượng.
Cựu Ước

Lê-vi 13:1-59

Luật về bệnh phong hủi

13 Đức Giê-hô-va lại phán với Môi-se và A-rôn: 2 “Khi một người thấy trên da mình sưng lên hoặc nổi mụt nhọt hoặc đốm trắng có thể biến thành bệnh phong hủi thì người ấy phải được đưa đến gặp thầy tế lễ A-rôn hoặc một trong các thầy tế lễ là con cháu A-rôn. 3 Thầy tế lễ sẽ khám vết thương trên da thịt người ấy. Nếu lông chỗ vết thương đó đã chuyển sang màu trắng và nếu vết ấy lõm xuống sâu hơn mặt da, thì đó là bệnh phong hủi. Sau khi khám, thầy tế lễ sẽ tuyên bố người ấy là ô uế. 4 Nhưng nếu đốm trắng trên da thịt người ấy không lõm sâu hơn da, và nếu lông không chuyển sang màu trắng thì thầy tế lễ phải cách ly người ấy trong bảy ngày. 5 Đến ngày thứ bảy, thầy tế lễ sẽ khám lại người ấy. Nếu thấy vết thương đó không ăn lan ra trên da thì thầy tế lễ phải cách ly người ấy thêm bảy ngày nữa. 6 Đến ngày thứ bảy, thầy tế lễ sẽ khám lại người ấy. Nếu vết thương đó có vẻ mờ đi, không lan ra trên da, thì thầy tế lễ sẽ tuyên bố người ấy là thanh sạch; đó chỉ là một mụt nhọt thông thường. Người ấy phải giặt quần áo và được thanh sạch. 7 Nhưng nếu sau khi đã trình diện thầy tế lễ để được tuyên bố là thanh sạch mà mụt nhọt vẫn lan ra trên da thì người ấy phải đến gặp thầy tế lễ một lần nữa. 8 Thầy tế lễ sẽ khám lại, nếu mụt nhọt đó đã lan ra trên da thì thầy tế lễ phải tuyên bố người ấy là ô uế, vì đó là bệnh phong hủi.

9 Khi có một người bị nhiễm bệnh phong hủi thì phải đưa người đó đến gặp thầy tế lễ. 10 Thầy tế lễ sẽ khám, nếu trên da có nổi nhọt trắng làm cho lông chuyển sang màu trắng, và nếu trong nhọt có lớp thịt đỏ lồi ra 11 thì đó là bệnh phong hủi kinh niên trên da thịt người ấy. Thầy tế lễ sẽ tuyên bố người ấy là ô uế mà không cần cách ly để khám lại nữa, vì đã bị ô uế rồi.

12 Còn nếu thấy triệu chứng ngoài da nguy hiểm đã phát và lan khắp cơ thể người bệnh từ đầu đến chân, chỗ nào thầy tế lễ nhìn thấy được 13 thì thầy tế lễ phải khám kỹ; nếu bệnh ấy đã lan phủ khắp cơ thể thì thầy tế lễ sẽ tuyên bố người bệnh là thanh sạch, vì cả cơ thể đã chuyển thành màu trắng nên người ấy được thanh sạch. 14 Nhưng khi thấy có chỗ thịt đỏ xuất hiện thì người ấy phải bị ô uế; 15 thầy tế lễ phải khám kỹ và tuyên bố người ấy là ô uế, vì đó là bệnh phong hủi. 16 Nhưng nếu chỗ thịt đỏ chuyển sang màu trắng thì người ấy phải đến với thầy tế lễ. 17 Thầy tế lễ khám, nếu vết thương đã chuyển sang màu trắng thì phải tuyên bố người có bệnh là thanh sạch, vì người ấy đã được thanh sạch rồi.

18 Nếu một người có một mụt nhọt trên da đã lành, 19 nhưng tại chỗ mụt đó lại nổi một cái nhọt trắng hay một đốm đỏ tái thì phải đến cho thầy tế lễ khám. 20 Nếu thấy cái đốm đó lõm sâu hơn mặt da và lông chuyển sang màu trắng thì thầy tế lễ phải tuyên bố người ấy là ô uế; đó là một vết do bệnh phong hủi đã phát ra từ mụt nhọt. 21 Nhưng nếu thầy tế lễ khám mà không thấy lông trắng, chỗ đốm không lõm sâu hơn mặt da và màu nhạt đi, thì thầy tế lễ phải cho cách ly người ấy trong bảy ngày. 22 Nếu thấy đốm ấy ăn lan trên da thì thầy tế lễ phải tuyên bố người ấy là ô uế, vì đó là bệnh phong hủi. 23 Nhưng nếu đốm ấy vẫn ở nguyên một chỗ, không ăn lan ra, thì đó là vết sẹo của mụt nhọt; thầy tế lễ sẽ tuyên bố người đó là thanh sạch. 24 Khi một người có vết bỏng trên da và vết bỏng đó trở thành một đốm đỏ tái hay trắng, 25 thì thầy tế lễ sẽ khám. Nếu lông trong đốm đã chuyển thành màu trắng và lõm sâu hơn mặt da thì đó là bệnh phong hủi phát ra từ vết bỏng. Thầy tế lễ phải tuyên bố người nầy là ô uế, vì đó là bệnh phong hủi. 26 Nhưng nếu thầy tế lễ khám vết bỏng mà không thấy lông trắng, không lõm sâu hơn mặt da và đã mờ đi thì thầy tế lễ cho cách ly người ấy trong bảy ngày. 27 Đến ngày thứ bảy, thầy tế lễ khám lại người ấy, nếu đốm ấy lan ra trên da thì phải tuyên bố người ấy là ô uế, vì đó là bệnh phong hủi. 28 Nhưng nếu đốm đó vẫn ở nguyên một chỗ, không lan ra trên da và đã mờ đi, thì đó là vết thương do bỏng lửa. Thầy tế lễ sẽ tuyên bố người ấy là tinh sạch, vì đó là sẹo của vết bỏng.

29 Khi một người đàn ông hay đàn bà có vết thương trên đầu hoặc nơi cằm, 30 thì thầy tế lễ sẽ khám vết thương đó. Nếu nó lõm sâu hơn mặt da, lông mọc trong đó thưa và có màu hơi vàng thì thầy tế lễ phải tuyên bố người ấy là ô uế, đó là chứng ghẻ chốc, tức là bệnh phong hủi ở đầu hay ở cằm. 31 Nhưng nếu thầy tế lễ khám chỗ ghẻ chốc đó mà thấy nó không lõm sâu hơn mặt da và không có lông đen mọc trong đó, thì thầy tế lễ phải cho cách ly người ấy trong bảy ngày. 32 Đến ngày thứ bảy, thầy tế lễ sẽ khám, nếu chỗ ghẻ chốc đó không lan ra, không có lông hơi vàng và không lõm sâu hơn mặt da, 33 thì người ấy phải cạo đầu và râu nhưng không cạo chỗ vết ghẻ chốc, rồi thầy tế lễ sẽ lại cách ly người ấy thêm bảy ngày nữa. 34 Đến ngày thứ bảy, thầy tế lễ khám lại, nếu chỗ ghẻ chốc không lan ra trên da, không lõm sâu hơn mặt da thì thầy tế lễ sẽ tuyên bố người ấy là thanh sạch. Người ấy sẽ giặt quần áo và sẽ được thanh sạch. 35 Nhưng nếu chỗ ghẻ chốc đó lại lan ra trên da sau khi được tuyên bố thanh sạch 36 thì thầy tế lễ phải khám lại. Nếu chỗ ghẻ chốc đó đã lan ra trên da thì thầy tế lễ không cần tìm xem có lông hơi vàng hay không; người ấy đã bị ô uế rồi. 37 Nhưng nếu chính mắt thầy tế lễ thấy chỗ ghẻ chốc đó vẫn như trước và có lông đen đã mọc ở đó, thì chỗ ghẻ chốc đó đã lành và người đó đã được thanh sạch. Thầy tế lễ sẽ tuyên bố người ấy là thanh sạch.

38 Khi trên da thịt của một người đàn ông hay một người đàn bà nổi lên những đốm trắng 39 thì thầy tế lễ sẽ khám. Nếu những đốm trên da thịt người nào có màu trắng đục thì đó chỉ là mụn phát ra trên da, người ấy vẫn thanh sạch.

40 Khi một người bị rụng tóc, hói đầu thì người ấy vẫn thanh sạch. 41 Người rụng tóc phía trước đầu là một người hói trán, người ấy vẫn thanh sạch. 42 Nhưng nếu chỗ hói đầu hay hói trán có một vết trắng hồng thì đó là bệnh phong hủi phát ra từ chỗ hói đầu hay là hói trán. 43 Thầy tế lễ phải khám người ấy, nếu thấy vết sưng ở chỗ hói đầu hay hói trán có màu trắng hồng, giống như bệnh phong hủi trên da thịt, 44 thì người ấy bị bệnh ngoài da nguy hiểm; thầy tế lễ sẽ tuyên bố người ấy là ô uế vì vết thương trên đầu.

45 Người mắc bệnh phong hủi phải mặc quần áo rách, xõa tóc, che râu lại và kêu lên: ‘Ô uế! Ô uế!’ 46 Ngày nào người ấy còn mắc bệnh thì còn bị ô uế và phải sống một mình bên ngoài doanh trại.”

Luật về đồ vật bị lên mốc

47 “Khi quần áo bị lên mốc như vết phong hủi, dù trên quần áo bằng len hay quần áo bằng vải gai, 48 trên hàng dệt, hàng đan bằng vải gai hay len, trên da hay là trên bất cứ vật gì làm bằng da, 49 nếu thấy vết đó màu hơi xanh hay hơi đỏ xuất hiện trên quần áo hoặc trên da, trên hàng dệt, hàng đan hoặc trên bất cứ vật gì bằng da, thì phải coi như vết mốc và phải đem đến trình cho thầy tế lễ. 50 Thầy tế lễ sẽ khám và để riêng vật đó ra trong bảy ngày. 51 Đến ngày thứ bảy, thầy tế lễ sẽ khám lại, nếu vết ấy lan ra trên quần áo, trên hàng dệt, hàng đan hoặc trên đồ vật bằng da, thì đó là vết mốc lây lan; vật đó bị ô uế. 52 Thầy tế lễ phải đốt quần áo, hàng dệt, hàng đan bằng len hoặc bằng gai, hoặc bất cứ vật gì bằng da đã bị mốc meo, vì đó là vết mốc dễ lây lan cần phải đốt trong lửa.

53 Trái lại, nếu thầy tế lễ khám và không thấy vết mốc đó lan ra trên quần áo, trên hàng dệt, hàng đan hoặc trên các vật dụng bằng da, 54 thì ông sẽ bảo họ đem giặt món đồ có vết mốc đó, rồi để riêng nó ra thêm bảy ngày nữa. 55 Khi giặt rồi, thầy tế lễ sẽ khám lại, nếu vết đó không đổi màu thì dù mốc không lan ra, món đó vẫn bị ô uế; các con phải đốt trong lửa dù vết mốc ăn vào mặt phải hay mặt trái.

56 Nhưng nếu sau khi giặt, vết mốc ấy mờ đi thì thầy tế lễ phải lột bỏ vết mốc ấy khỏi quần áo, đồ da hay hàng dệt, hàng đan. 57 Nếu vết mốc lại xuất hiện trên quần áo, trên hàng dệt, hàng đan hoặc trên các đồ vật bằng da, thì đó là một vết mốc lây lan, cần phải đốt đi. 58 Nhưng quần áo, hàng dệt, hàng đan hoặc món nào bằng da mà các con đã giặt và vết mốc đã biến mất thì phải đem giặt lần thứ hai và món đồ ấy sẽ được thanh sạch.”

59 Đó là luật về vết mốc meo trên quần áo bằng len hoặc bằng vải gai, trên hàng dệt, hàng đan, hoặc trên vật gì bằng da, để căn cứ vào đó mà tuyên bố vật ấy là thanh sạch hay ô uế.

Bình luận

5. Giữ lòng mình thánh khiết

Luật pháp Cựu Ước bao trùm mọi khía cạnh của đời sống, bao gồm sự thanh sạch, sức khỏe và vệ sinh. Vì vậy, chúng ta thấy trong Cựu Ước có rất nhiều luật lệ như chương này đề cập, bên cạnh các của lễ thiêu và sinh tế. Những luật lệ này đều liên quan đến sự thánh khiết và động cơ của chúng phải xuất phát từ lòng khao khát đẹp lòng Đức Chúa Trời và noi gương Ngài (Lê-vi Ký 11:44). Nói cách khác, những nghi lễ bên ngoài phải phản ánh thái độ bên trong của tấm lòng.

Vào thời Chúa Giê-su, nhiều thầy dạy luật đã đặt trọng tâm sai chỗ. Họ nghĩ rằng có thể đạt được sự thánh khiết chỉ bằng cách tuân giữ hàng loạt luật lệ liên quan đến hành vi bên ngoài, thay vì sự vâng phục xuất phát từ tấm lòng đối với Đức Chúa Trời.

Chúa Giê-su chỉ ra rằng có một điều quan trọng hơn tất cả những điều này. Như chúng ta thấy trong phân đoạn Tân Ước hôm nay: "Yêu mến Chúa hết lòng, hết trí khôn, hết sức lực, và yêu người lân cận như chính mình là quan trọng hơn mọi của lễ thiêu và sinh tế" (Mác 12:33). Sự thánh khiết không phải là vấn đề của vẻ bề ngoài, mà là của tấm lòng.

Cầu nguyện

Lạy Chúa, xin giúp con giữ lòng mình khỏi căn bệnh thuộc linh. Nguyện chúng con trở thành một cộng đồng yêu thương – yêu mến Ngài và yêu thương nhau. Xin hãy đổ đầy Thánh Linh Ngài vào lòng con hôm nay và giữ lòng con luôn thánh khiết và vững vàng.

Pippa chia sẻ

**Mác 12:31 **

'Yêu người lân cận như chính mình'

Thách thức từ Chúa Giê-su trong Mác 12:31 là chúng ta phải yêu người lân cận như chính mình. Ồ tôi đang nghĩ mình có chăm sóc tốt bản thân mình không nhỉ? Tôi nghĩ khá tốt!

Câu kinh thánh trong ngày

Mác 12:30

'Ngươi phải hết lòng, hết linh hồn, hết tâm trí, hết sức lực mà kính mến Chúa là Đức Chúa Trời ngươi.’

reader

App

Tải xuống ứng dụng Kinh Thánh Trong Một Năm dành cho thiết bị iOS hoặc Android và đọc theo mỗi ngày.

reader

Email

Đăng ký ngay bây giờ để nhận Kinh thánh trong một năm trong hộp thư đến của bạn mỗi sáng. Bạn sẽ nhận được một email mỗi ngày.

Sign up now
reader

Website

Bắt đầu đọc sự tận tâm của ngày hôm nay ngay tại đây trên trang web BiOY.

Read now
reader

Book

Kinh thánh trong một năm bình luận có sẵn như là một cuốn sách.

Tham khảo

The One Year® là nhãn hiệu đã đăng ký của Tyndale House Publishers. Được sử dụng bởi sự cho phép.

Trừ khi có quy định khác, các trích dẫn Kinh thánh được lấy từ Kinh thánh, Phiên bản quốc tế mới được Anh hóa, Bản quyền © 1979, 1984, 2011 Biblica, trước đây là Hiệp hội Kinh thánh Quốc tế. Được sử dụng dưới sự cho phép của Hodder & Stoughton Publishers, một công ty của Hachette UK. Đã đăng ký Bản quyền. 'NIV' là nhãn hiệu đã đăng ký của Biblica. Nhãn hiệu Vương quốc Anh số 1448790.

Thánh Kinh được đánh dấu (MSG) lấy từ The Message. Bản quyền © 1993, 1994, 1995, 1996, 2000, 2001, 2002. Được sử dụng dưới sự cho phép của NavPress Publishing Group.

This website stores data such as cookies to enable necessary site functionality and analytics. Find out more