Ngày 182

Bảy đặc điểm của một người lãnh đạo giỏi

Khôn ngoan Thi Thiên 78:56-72
Tân ước Công Vụ Các Sứ Đồ 21:1-26
Cựu Ước II Các Vua 3:1-4:37

Giới thiệu

Theo một khảo sát trực tuyến, những phẩm chất mà mọi người thường mong đợi ở các mục sư "hoàn hảo" đó là:

Họ giảng đúng mười hai phút.

Họ hai mươi tám tuổi, nhưng đã thuyết giảng được ba mươi năm.

Họ làm việc từ 8 giờ sáng đến 12 giờ đêm mỗi ngày, nhưng vẫn làm tròn trách nhiệm của một người chăm sóc.

Họ thường lên án tội lỗi, nhưng không bao giờ làm ai phật lòng.

Họ mặc quần áo đẹp, mua nhiều sách hay, lái xe xịn, hào phóng giúp đỡ người nghèo và có một mức lương thấp.

Họ thực hiện mười lăm cuộc gọi hàng ngày tới các gia đình trong Hội Thánh, thăm viếng những người bệnh ở nhà và những người đang nằm viện, dành toàn bộ thời gian cho công tác truyền giáo cho những người chưa tin và luôn có mặt tại văn phòng khi cần.

Trông họ cũng rất ưa nhìn!

Tất nhiên, tất cả chúng ta đều biết rằng không có danh xưng nào là "mục sư hoàn hảo" cả. Tuy nhiên, bản thân tôi có hơi nao lòng trước những kỳ vọng mà mọi người đặt ra cho lãnh đạo của Hội Thánh. Vào ngày 1 tháng 7 năm 2004 (khi tôi được mời về làm Quản nhiệm tại HTB ở London), tôi cảm thấy vừa phấn khích vừa hơi choáng ngợp trước trọng trách đó. Ngày hôm ấy, tôi đã viết lời cầu nguyện bên cạnh lịch Đọc Kinh Thánh trong một năm của mình như sau: Tôi, giống như Đa-vít, sẽ chăn dắt dân sự bằng cả tấm lòng liêm chính và dẫn dắt họ bằng đôi tay khéo léo (Thi Thiên 78:72). Đến tận ngày hôm nay, đây vẫn luôn là điều tôi nguyện cầu.

Trong phân đoạn Kinh Thánh hôm qua, chúng ta đã thấy điều Phao-lô nói với các trưởng lão Ê-phê-sô: "Anh em hãy giữ chính mình và luôn cả bầy chiên mà Đức Thánh Linh đã lập anh em làm kẻ coi sóc, để chăn dắt Hội Thánh của Đức Chúa Trời mà Ngài đã mua bằng chính huyết mình" (Công Vụ 20:28). Giáo hoàng Phanxicô kêu gọi các lãnh đạo thuộc linh của Hội Thánh hãy "trở nên những người chăn có vương mùi chiên".

Nhiệm vụ của người đứng đầu đó là chăn dắt bầy chiên của Đức Chúa Trời, theo gương của Chúa Giê-su - Đấng đã nói: "Ta là người chăn nhân lành" (Giăng 10:11). Trong các phân đoạn Kinh Thánh hôm nay, chúng ta sẽ xem qua bảy đặc điểm của những người chăn nhân lành - những điều được tìm thấy ở tất cả các nhà lãnh đạo Cơ Đốc vĩ đại.

Khôn ngoan

Thi Thiên 78:56-72

 56 Dù vậy họ vẫn thử thách
  Và phản loạn với Đức Chúa Trời Chí Cao,
  Không tuân giữ các chứng ước của Ngài.
 57 Nhưng họ tráo trở và bất trung như tổ phụ mình;
  Họ quanh co như cây cung sai lệch.
 58 Họ chọc giận Chúa vì các nơi cao,
  Khiến Ngài nổi giận vì những tượng chạm.
 59 Nghe điều ấy, Đức Chúa Trời nổi giận;
  Ngài nhất quyết từ bỏ Y-sơ-ra-ên.
 60 Ngài lìa bỏ đền tạm tại Si-lô,
  Tức là lều trại, nơi Ngài ngự giữa loài người;
 61 Sức lực Ngài bị phó cho lưu đày,
  Vinh hiển Ngài bị giao vào tay kẻ thù.
 62 Ngài cũng phó dân Ngài cho gươm giáo,
  Và nổi giận với cơ nghiệp mình.
 63 Lửa thiêu nuốt những chàng trai của họ,
  Các cô gái không còn được nghe hát mừng hôn lễ.
 64 Các thầy tế lễ gục ngã vì gươm,
  Nhưng các góa phụ không thể khóc than.
 65 5Bấy giờ, Chúa như người thức dậy từ giấc ngủ,
  Như dũng sĩ say men chiến thắng.
 66 Ngài đánh cho kẻ thù phải quay lưng bỏ chạy;
  Làm cho chúng bị sỉ nhục đời đời.

 67 Rồi Ngài từ bỏ trại Giô-sép,
  Cũng chẳng chọn bộ tộc Ép-ra-im;
 68 Nhưng chọn bộ tộc Giu-đa,
  Là núi Si-ôn mà Ngài yêu mến.
 69 Ngài xây đền thánh như nhà trên trời,
  Như trái đất mà Ngài đã vững lập đời đời.
 70 Ngài cũng chọn Đa-vít làm đầy tớ Ngài,
  Bắt ông từ các chuồng chiên;
 71 Ngài đem ông ra khỏi đàn chiên còn bú
  Để ông chăn giữ Gia-cốp là dân Ngài,
  Và Y-sơ-ra-ên là cơ nghiệp Ngài.
 72 Ông chăn giữ họ với tấm lòng liêm chính,
  Dắt dẫn họ bằng đôi tay khéo léo.

Bình luận

Liêm chính và tài năng

Lãnh đạo xuất sắc là điều hiếm hoi. Nhìn quanh thế giới ngày nay, không có nhiều quốc gia được lãnh đạo tốt.

Cũng như khi ngắm nhìn lại lịch sử dân Do Thái, không có quá nhiều nhà lãnh đạo tài ba. Đó là một câu chuyện về sự nổi loạn, chống nghịch lại Đức Chúa Trời: "họ vẫn thử thách và phản loạn với Đức Chúa Trời Chí Cao" (c.57).

Khi ấy, Đức Chúa Trời đang tìm kiếm một người giống như Ngài. Chúa dẫn dắt dân sự như một người chăn: "Rồi Ngài đem dân Ngài ra như con chiên, dẫn dắt họ trong hoang mạc như một bầy chiên. Ngài dẫn đưa họ an toàn, họ không lo sợ gì" (c.52-53).

Cuối cùng, Đức Chúa Trời đã tìm thấy Đa-vít - ví dụ hiếm hoi về một người lãnh đạo tài ba (dù không phải là hoàn hảo) trong Cựu Ước: "Ngài cũng chọn Đa-vít làm đầy tớ Ngài... để ông chăn giữ Gia-cốp là dân Ngài, và Y-sơ-ra-ên là cơ nghiệp Ngài. Ông chăn giữ họ với tấm lòng liêm chính, dắt dẫn họ bằng đôi tay khéo léo" (c.70-72).

Đa-vít đã có kinh nghiệm làm một người chăn chiên thực thụ. Chúa "bắt ông từ các chuồng chiên; Ngài đem ông ra khỏi đàn chiên còn bú" (c.70). Đa-vít đã sử dụng những kỹ năng này để trở thành một người chăn chiên cho Đức Chúa Trời - hình ảnh tượng trưng của một người lãnh đạo và dẫn dắt dân sự của Đức Chúa Trời:

1. Tấm lòng liêm chính
"Liêm chính" hoàn toàn trái ngược với "đạo đức giả". Từ "liêm chính" bắt nguồn từ integer trong tiếng Latinh có nghĩa là "toàn vẹn". Nó miêu tả một cuộc sống không có sự chia cắt, một sự "toàn vẹn" từ những phẩm chất như thật thà và kiên định. Nó có nghĩa là hành động theo những giá trị, niềm tin và nguyên tắc mà chúng ta tin chắc và giữ gìn.

Việc chăm sóc con dân Chúa phải được thực hiện với một tấm lòng liêm chính. Đây là đặc điểm quan trọng nhất. Nhiều người nói về Chúa Giê-su rằng: "chúng tôi biết Thầy là người chân chính" (Mác 12:14). Nhiều nhà lãnh đạo đã suy ngẫm về tầm quan trọng của sự liêm chính trong chức vụ của họ:

Cựu Tổng thống Hoa Kỳ Eisenhower, Tư lệnh Tối cao của Lực lượng Đồng minh ở Tây Âu trong Thế chiến II đã nói: "Phẩm chất tối cao của lãnh đạo chắc chắn phải là sự liêm chính. Không có điều này, chắc chắn không thể đạt được thành công thực sự, bất kể là... trên sân cỏ, trong quân đội hay trong văn phòng làm việc."

2. Đôi tay khéo léo
Đa-vít là một người chăn chiên lành nghề. Ông đã học cách bảo vệ đàn chiên bằng cái ná của mình. Ông tiếp tục lãnh đạo dân Y-sơ-ra-ên bằng kỹ năng tuyệt vời.

Có những kỹ năng lãnh đạo cần được học hỏi. Chúng ta học những kỹ năng này thông qua việc quan sát và làm theo những tấm gương tốt, lắng nghe những điều khôn ngoan từ người khác, đặt câu hỏi cho những người mình ngưỡng mộ, học hỏi cùng các đồng nghiệp của mình và trên hết là thông qua thực hành.

Cầu nguyện

Lạy Chúa, xin giúp chúng con trở thành những người chăn nhân lành trong mọi lĩnh vực của cuộc sống, để chúng con trở nên những người lãnh đạo tốt trong Hội Thánh, trường học, công ty và trong cộng đồng của chúng con. Xin giúp chúng con là những người mục sư có tấm lòng liêm chính và biết lãnh đạo với một đôi tay khéo léo.
Tân ước

Công Vụ Các Sứ Đồ 21:1-26

Phao-lô tại Ty-rơ

1 Chúng tôi từ giã họ, ra khơi và đi thẳng đến Cốt. Ngày hôm sau, chúng tôi đến Rô-đơ, và từ đó đến Pa-ta-ra. 2 Ở đó, chúng tôi gặp một chiếc tàu đi qua Phê-ni-xi nên xuống tàu và rời bến. 3 Khi nhìn thấy đảo Síp, chúng tôi đi qua hướng nam của đảo nầy, đi thẳng đến Sy-ri và cập bến ở Ty-rơ, vì tàu phải dỡ hàng hóa tại đó. 4 Sau khi tìm được các môn đồ, chúng tôi ở lại với họ bảy ngày. Các môn đồ được Thánh Linh cảm động, khuyên Phao-lô đừng lên Giê-ru-sa-lem. 5 Nhưng khi những ngày tạm trú đã qua, chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình. Tất cả môn đồ cùng với vợ con họ đưa tiễn chúng tôi đến ngoài thành, rồi mọi người đều quỳ gối trên bờ biển mà cầu nguyện. 6 Sau khi từ giã nhau, chúng tôi xuống tàu còn các môn đồ trở về nhà.

Phao-lô tại Pê-tô-lê-mai và Sê-sa-rê

7 Từ Ty-rơ, chúng tôi đi hết chặng đường thủy thì đến Pê-tô-lê-mai, chào thăm anh em và ở lại với họ một ngày. 8 Hôm sau, chúng tôi lên đường đi đến Sê-sa-rê, vào nhà Phi-líp, nhà truyền giảng Tin Lành và là một trong bảy chấp sự, rồi ở lại đó. 9 Ông có bốn người con gái đồng trinh, có ơn nói tiên tri. 10 Trong lúc chúng tôi ở lại đó mấy ngày, có một nhà tiên tri tên A-ga-bút từ Giu-đê xuống. 11 Ông đến thăm chúng tôi, lấy dây thắt lưng của Phao-lô trói chân tay mình và nói: “Đây là lời Đức Thánh Linh phán: ‘Tại Giê-ru-sa-lem, người Do Thái sẽ trói người có dây thắt lưng nầy như vậy và nộp vào tay người ngoại.’ ” 12 Khi nghe những lời ấy, các tín hữu nơi đó và chúng tôi đều xin Phao-lô đừng lên Giê-ru-sa-lem. 13 Nhưng Phao-lô trả lời: “Anh em khóc lóc làm gì cho đau lòng tôi? Vì tôi sẵn sàng không những bị trói, mà ngay cả chịu chết vì danh Chúa là Đức Chúa Jêsus tại Giê-ru-sa-lem nữa.” 14 Khi thấy không thể thuyết phục ông được nữa, chúng tôi đành ngừng lại và nói: “Xin ý Chúa được nên!”

Phao-lô tại Giê-ru-sa-lem

15 Sau những ngày ở đó, chúng tôi sửa soạn để lên Giê-ru-sa-lem. 16 Có mấy môn đồ từ Sê-sa-rê cùng đi, dẫn chúng tôi vào nhà Ma-na-sôn quê ở đảo Síp, là một môn đồ kỳ cựu, và chúng tôi trọ ở đó. 17 Đến Giê-ru-sa-lem, chúng tôi được anh em tiếp đón vui vẻ.

18 Hôm sau, Phao-lô đi với chúng tôi đến thăm Gia-cơ. Tất cả các trưởng lão đều có mặt ở đó. 19 Sau khi chào thăm, Phao-lô thuật lại từng chi tiết mọi điều Đức Chúa Trời đã thực hiện giữa các dân ngoại qua chức vụ mình. 20 Khi nghe xong, họ ca ngợi Đức Chúa Trời, rồi nói với Phao-lô: “Anh ơi, anh thấy đó, có hàng vạn người Do Thái đã tin; tất cả đều sốt sắng về luật pháp. 21 Họ đã nghe đồn về anh rằng anh dạy những người Do Thái trong các dân ngoại phải bỏ luật Môi-se, đừng cắt bì cho con cái và đừng tuân giữ các tục lệ nữa. 22 Vậy, phải tính làm sao? Vì chắc chắn họ biết tin anh đã đến rồi. 23 Do đó, xin anh hãy làm theo điều chúng tôi dặn anh: Chúng tôi có bốn người đang mắc lời khấn nguyện. 24 Hãy đem theo bốn người nầy làm lễ thanh tẩy cùng với họ, và chịu tiền cho họ xuống tóc. Như thế, mọi người sẽ biết những tin đồn về anh là không đúng, và biết chính anh cũng tuân giữ luật pháp. 25 Còn về phần dân ngoại đã tin, chúng tôi đã viết thư cho họ biết về quyết định của chúng tôi, đó là: không ăn của cúng thần tượng, huyết, thú vật chết ngạt và chớ gian dâm.” 26 Phao-lô đem bốn người đi theo, và ngày hôm sau, cùng làm lễ thanh tẩy với họ; rồi ông vào đền thờ, cho họ biết khi nào kỳ thanh tẩy sẽ hoàn tất và lễ vật mà mỗi người trong họ phải dâng.

Bình luận

Tình yêu thương, sự phục vụ và nhạy bén

Tôi rất thích khi các nhà lãnh đạo, từ hơn 100 quốc gia trên thế giới đang chạy Alpha, cùng nhau tham dự Tuần lễ Alpha Toàn cầu để giảng dạy, phục vụ và khích lệ nhau. Khi mỗi người lãnh đạo đứng lên báo cáo về "chi tiết mọi điều Đức Chúa Trời đã thực hiện... qua chức vụ mình" (21:19), tôi lại nhớ đến phân đoạn Kinh Thánh này.

Ở đây, chúng ta đọc về cách "Phao-lô thuật lại từng chi tiết mọi điều Đức Chúa Trời đã thực hiện giữa các dân ngoại qua chức vụ mình. Khi nghe xong, họ ca ngợi Đức Chúa Trời, rồi nói với Phao-lô: “Anh ơi, anh thấy đó, có hàng vạn người Do Thái đã tin; tất cả đều sốt sắng về luật pháp" (c.19–20).

Hôm qua, chúng ta đã thấy Phao-lô nói với các trưởng lão Ê-phê-sô rằng: "hãy giữ chính mình và luôn cả bầy chiên mà Đức Thánh Linh đã lập anh em làm kẻ coi sóc" và "chăn dắt Hội Thánh của Đức Chúa Trời" (20:28). Hôm nay, chúng ta thấy được ví dụ về tất cả những điều này:

3. Tình yêu thương
Tình yêu thương và lãnh đạo là hai điều đi đôi với nhau. Khi bạn yêu thương mọi người, bạn sẽ đến đủ gần họ để bạn có mùi của chiên, theo như cách nói của Giáo hoàng Phanxicô. Phao-lô là một tấm gương về người chăn chiên tốt lành. Đi đâu ông cũng gặp gỡ các môn đồ (21:4,7). Ông cầu nguyện với họ (c.5), ông yêu thương họ đến nỗi khi tới lúc phải rời đi, ông phải dứt mình ra khỏi họ (c.1).

Vì yêu thương mà Phao-lô đã cảnh cáo họ về muông sói dữ tợn (20:29). Tuy nhiên, Phao-lô cũng yêu thương họ qua việc khích lệ và gây dựng đức tin cho họ. Ông "thuật lại từng chi tiết mọi điều Đức Chúa Trời đã thực hiện giữa các dân ngoại qua chức vụ mình" (21:19).

4. Sự phục vụ
Tiên tri A-ga-bút đã cảnh báo Phao-lô về những điều đang chờ đợi ông ở Giê-ru-sa-lem. Họ nài nỉ Phao-lô đừng lên Giê-ru-sa-lem, nhưng Phao-lô đã đáp lại rằng: "Anh em khóc lóc làm gì cho đau lòng tôi? Vì tôi sẵn sàng không những bị trói, mà ngay cả chịu chết vì danh Chúa là Đức Chúa Jêsus tại Giê-ru-sa-lem nữa" (c.13).

Chúa Giê-su là một hình mẫu cho việc lãnh đạo bằng sự phục vụ (xem ví dụ trong Mác 10:45). Phao-lô sẵn lòng đi theo Chúa Giê-su, "Ta là người chăn nhân lành, người chăn nhân lành vì bầy chiên hi sinh mạng sống mình" (Giăng 10:11). Như Oswald Sanders đã viết: "Lãnh đạo đúng nghĩa không phải là hạ thấp người khác để phục vụ cho chính mình, mà là cống hiến hết lòng để phục vụ cho người khác."

5. Sự nhạy bén
Chúng ta thường nghĩ về sự xông xáo và cách tiếp cận táo bạo của Phao-lô; tuy nhiên, ông cũng rất nhạy bén với văn hóa của Giê-ru-sa-lem. Ông đã thanh tẩy bản thân và những người đồng hành của mình, theo đúng như lễ nghi, để không điều gì có thể làm xao nhãng công việc Đức Chúa Trời đang thực hiện (Công vụ 21:24–26).

Cầu nguyện

Lạy Chúa, xin giúp chúng con cũng có sự yêu thương và quan tâm đó đối với dân sự của Ngài. Giúp chúng con bảo vệ họ khỏi những con sói dữ tợn. Xin cho chúng con sự can đảm để có thể sẵn sàng hy sinh vì họ.
Cựu Ước

II Các Vua 3:1-4:37

Giô-ram cai trị Y-sơ-ra-ên

3 Vào năm thứ mười tám đời trị vì của Giô-sa-phát, vua Giu-đa, thì Giô-ram, con vua A-háp, lên làm vua Y-sơ-ra-ên tại Sa-ma-ri và cai trị mười hai năm. 2 Vua làm điều ác dưới mắt Đức Giê-hô-va, nhưng không giống như cha và mẹ mình, vì vua đã dẹp bỏ trụ đá thờ thần Ba-anh mà vua cha đã dựng lên. 3 Dù vậy, vua vẫn bám lấy tội của Giê-rô-bô-am, con trai Nê-bát, là tội đã gây cho Y-sơ-ra-ên phạm tội. Vua không chịu từ bỏ tội ấy. Giô-ram và Giô-sa-phát giao chiến với dân Mô-áp

4 Lúc ấy Mê-sa, vua Mô-áp nuôi nhiều chiên và phải cống nộp cho vua Y-sơ-ra-ên một trăm nghìn chiên con, và lông của một trăm nghìn chiên đực. 5 Sau khi vua A-háp qua đời, vua Mô-áp lại nổi lên chống vua Y-sơ-ra-ên.

6 Bấy giờ, vua Giô-ram từ Sa-ma-ri đi ra, huy động toàn thể Y-sơ-ra-ên. 7 Vua cũng sai sứ báo với Giô-sa-phát, vua Giu-đa, rằng: “Vua Mô-áp đã nổi lên chống lại tôi, ngài có muốn cùng tôi đi đánh Mô-áp không?” Vua Giô-sa-phát đáp: “Tôi sẽ đi lên. Tôi như ngài, dân của tôi như dân của ngài, ngựa chiến của tôi như ngựa chiến của ngài.” 8 Rồi vua hỏi: “Chúng ta sẽ đi lên theo đường nào?” Giô-ram đáp: “Theo con đường của hoang mạc Ê-đôm.”

9 Vậy, vua Y-sơ-ra-ên, vua Giu-đa và vua Ê-đôm cùng kéo quân ra. Họ đi vòng bảy ngày đường, không còn nước cho quân lính và súc vật đi theo nữa. 10 Vua Y-sơ-ra-ên nói: “Than ôi! Đức Giê-hô-va đã gọi ba vua nầy đến để nộp họ vào tay người Mô-áp!” 11 Nhưng Giô-sa-phát hỏi: “Ở đây không có nhà tiên tri nào của Đức Giê-hô-va để nhờ người mà chúng ta cầu hỏi Đức Giê-hô-va sao?” Một đầy tớ của vua Y-sơ-ra-ên đáp: “Ở đây có Ê-li-sê, con của Sa-phát, là người đã phục vụ Ê-li.” 12 Giô-sa-phát nói: “Ông ấy có lời của Đức Giê-hô-va.” Vậy, vua Y-sơ-ra-ên, Giô-sa-phát, và vua Ê-đôm đi xuống gặp Ê-li-sê.

13 Ê-li-sê nói với vua Y-sơ-ra-ên: “Tôi với vua có can hệ gì chăng? Hãy đến cầu vấn các nhà tiên tri của vua cha và thái hậu đi.” Nhưng vua Y-sơ-ra-ên đáp: “Không đâu. Vì Đức Giê-hô-va đã gọi ba vua chúng tôi đến để nộp vào tay người Mô-áp.” 14 Ê-li-sê nói: “Trước mặt Đức Giê-hô-va vạn quân hằng sống, là Đấng tôi phụng sự, tôi thề rằng, nếu không kính nể Giô-sa-phát, vua Giu-đa, thì tôi chẳng xem vua ra gì và cũng không nhìn mặt vua nữa. 15 Nhưng bây giờ, hãy đem đến cho tôi một người gảy đàn.” Mỗi khi người ấy gảy đàn thì tay của Đức Giê-hô-va ở trên Ê-li-sê. 16 Ông nói: “Đức Giê-hô-va phán thế nầy: ‘Hãy đào thật nhiều hầm hố khắp thung lũng nầy.’ 17 Vì Đức Giê-hô-va phán: ‘Các ngươi sẽ không thấy gió, cũng chẳng thấy mưa, thế mà thung lũng nầy sẽ đầy nước để cho các ngươi, bầy chiên, cùng súc vật của các ngươi, đều sẽ được uống nước.’ 18 Nhưng đây chỉ là việc nhỏ dưới mắt Đức Giê-hô-va. Ngài lại sẽ phó dân Mô-áp vào tay các ngươi. 19 Các ngươi sẽ triệt hạ tất cả những thành kiên cố và tất cả những thành phố quan trọng, sẽ đốn ngã tất cả cây cối tốt tươi, chận mọi nguồn nước, và lấy đá phá hủy mọi đồng ruộng phì nhiêu.”

20 Sáng hôm sau, vào giờ dâng tế lễ thì nước từ hướng Ê-đôm chảy đến, và toàn xứ tràn đầy nước.

21 Khi toàn dân Mô-áp nghe tin các vua ấy kéo quân lên đánh chúng thì tất cả những người đến tuổi có thể mang vũ khí trở lên đều được gọi nhập ngũ, và đóng ở biên giới. 22 Khi người Mô-áp thức dậy lúc sáng sớm, ánh sáng mặt trời chiếu vào nước, họ thấy nước trước mặt mình đỏ như máu, 23 nên bảo nhau: “Ấy là máu! Chắc ba vua kia đã đánh nhau, và chém giết lẫn nhau. Bây giờ, hỡi người Mô-áp! Hãy đi cướp chiến lợi phẩm.” 24 Nhưng khi chúng đến trại quân Y-sơ-ra-ên thì người Y-sơ-ra-ên vùng dậy, tấn công người Mô-áp, khiến chúng bỏ chạy trước mặt họ. Quân Y-sơ-ra-ên tiến vào xứ, đánh giết quân Mô-áp. 25 Họ phá hủy các thành, ai nấy lấy đá liệng vào lấp các đồng ruộng phì nhiêu, chận các nguồn nước, và đốn ngã những cây cối tốt tươi. Tại Kiệt Ha-rê-sết chỉ còn lại những đống gạch vụn vì quân bắn đá đã bao vây và đánh phá thành.

26 Khi vua Mô-áp thấy mình không thể chống cự nổi thì đem theo bảy trăm người cầm gươm, định tiến đánh vua Ê-đôm để thoát thân, nhưng không được. 27 Khi ấy, vua Mô-áp liền bắt con trai đầu lòng, là người sẽ lên ngai kế vị mình, dâng làm tế lễ thiêu trên vách thành. Người Y-sơ-ra-ên cảm thấy quá kinh khiếp, nên họ rút lui và trở về xứ mình.

Ê-li-sê hóa dầu ra nhiều

4 Lúc ấy, có vợ của một trong số môn đồ của các nhà tiên tri kêu cứu với Ê-li-sê: “Chồng tôi là đầy tớ ông đã qua đời, và ông biết rằng đầy tớ ông kính sợ Đức Giê-hô-va. Bây giờ, chủ nợ đến đòi bắt hai đứa con tôi làm nô lệ.” 2 Ê-li-sê nói với bà: “Tôi có thể giúp gì cho bà đây? Xin cho tôi biết, trong nhà bà còn có gì không?” Bà thưa: “Tớ gái ông chẳng còn gì trong nhà, trừ một bình dầu nhỏ.” 3 Ông bảo: “Hãy đi mượn thật nhiều bình không của những người láng giềng, đừng mượn ít. 4 Khi trở về, bà và các con hãy vào nhà, đóng cửa lại, rồi đổ dầu vào tất cả các bình đó; bình nào đầy thì để riêng ra.” 5 Bà từ giã nhà tiên tri. Sau đó, bà và các con mình vào nhà, đóng cửa lại. Chúng đem bình đến để bà rót dầu vào. 6 Khi các bình đều đầy dầu, bà bảo con: “Đem cho mẹ một bình nữa.” Nhưng nó đáp: “Không còn bình nào nữa cả.” Dầu liền ngừng lại. 7 Bấy giờ, bà đến trình cho người của Đức Chúa Trời. Ông nói: “Hãy đem dầu đi bán mà trả nợ, rồi bà và các con sẽ sinh sống với số dầu còn lại.”

Ê-li-sê khiến đứa con của người nữ Su-nem sống lại

8 Một ngày kia, Ê-li-sê đi ngang qua Su-nem. Ở đó có một phụ nữ giàu có, và bà ấy cố mời ông ở lại dùng bữa. Từ đó, mỗi khi đi ngang qua đây ông đều ghé vào nhà bà nầy để dùng bữa. 9 Bà ấy nói với chồng: “Nầy ông, tôi biết người vẫn thường ghé lại nhà chúng ta là một người thánh của Đức Chúa Trời. 10 Chúng ta hãy xây cho người một căn phòng nhỏ trên sân thượng, có tường hẳn hoi; rồi đặt tại đó một cái giường, một cái bàn, một cái ghế, và một cây đèn. Như thế, mỗi khi người đến nhà ta thì sẽ ở lại đó.”

11 Một hôm, Ê-li-sê đến Su-nem, lên phòng cao và nghỉ tại đó. 12 Ông nói với Ghê-ha-xi, đầy tớ mình: “Hãy gọi người phụ nữ Su-nem đến đây.” Ghê-ha-xi đi gọi bà, và bà đến đứng trước mặt anh ta. 13 Ê-li-sê nói với đầy tớ mình: “Hãy nói với bà ấy: ‘Kìa, bà đã cực nhọc lo liệu cho chúng tôi mọi điều nầy. Vậy, chúng tôi phải làm gì cho bà đây? Bà có cần chúng tôi nói giùm với vua hoặc với tướng chỉ huy quân đội điều gì chăng?’” Bà đáp: “Tôi vẫn sống bình thường giữa đồng bào tôi.” 14 Ê-li-sê lại hỏi: “Vậy, chúng ta phải làm gì cho bà ấy đây?” Ghê-ha-xi đáp: “Tội nghiệp, bà ấy không có con trai, mà chồng bà thì đã già rồi.” 15 Ê-li-sê nói: “Hãy đi gọi bà ấy.” Ghê-ha-xi đi gọi bà, và bà đến đứng ngoài cửa. 16 Ê-li-sê nói với bà ấy: “Năm tới, vào lúc nầy, bà sẽ ẵm một đứa con trai.” Bà đáp: “Không đâu, thưa chúa là người của Đức Chúa Trời! Xin đừng nói dối với tớ gái ngài.” 17 Quả nhiên, bà ấy thụ thai; và năm sau, bà sinh một đứa con trai, đúng vào lúc mà Ê-li-sê đã nói trước cho bà.

18 Đứa trẻ lớn lên. Một hôm, nó đến cha nó đang ở giữa những thợ gặt 19 mà nói rằng: “Con nhức đầu! Con nhức đầu!” Người cha bảo đầy tớ: “Hãy đem nó về cho mẹ nó.” 20 Người đầy tớ đem nó về giao cho mẹ nó. Đứa trẻ ngồi trên đầu gối của mẹ cho đến trưa thì chết. 21 Bà đem nó lên đặt nằm trên giường của người Đức Chúa Trời, rồi đi ra và đóng cửa lại. 22 Sau đó, bà gọi chồng bà và nói: “Xin ông cắt cho tôi một đứa đầy tớ và một con lừa cái, để tôi chạy đến người của Đức Chúa Trời, rồi tôi sẽ trở về.” 23 Chồng bà hỏi: “Hôm nay không phải là ngày mồng một, cũng không phải là ngày sa-bát. Vậy, tại sao bà lại đi gặp người ấy?” Bà đáp: “Ông cứ yên tâm!” 24 Bà bảo thắng lừa và dặn người đầy tớ: “Hãy thúc lừa đi nhanh, chỉ khi nào tôi bảo thì mới dừng lại.” 25 Vậy, bà lên đường đến với người của Đức Chúa Trời trên núi Cạt-mên.

Người của Đức Chúa Trời thấy bà từ xa thì nói với Ghê-ha-xi, đầy tớ mình: “Kìa, người đàn bà Su-nem đến! 26 Hãy chạy đi đón và hỏi bà ấy: ‘Bà có bình an chăng? Chồng bà và đứa trẻ có bình an chăng?’” Bà đáp: “Bình an.” 27 Khi bà đến gặp người của Đức Chúa Trời trên núi thì ôm lấy chân ông. Ghê-ha-xi đến gần để đẩy bà ra, nhưng người của Đức Chúa Trời nói: “Hãy để mặc bà ấy, vì tâm hồn bà cay đắng lắm. Đức Giê-hô-va đã giấu ta điều đó, và không cho ta biết.”

28 Lúc ấy, bà nói: “Thưa chúa, tôi có cầu xin một đứa con trai đâu? Chẳng phải tôi đã nói: ‘Xin đừng nói dối tôi’ đó sao?” 29 Ê-li-sê nói với Ghê-ha-xi: “Hãy thắt lưng, cầm gậy của ta trong tay và đi. Dọc đường nếu con gặp ai thì đừng chào; nếu có ai chào con thì đừng đáp lại. Con sẽ đặt cây gậy của ta trên mặt đứa trẻ.” 30 Nhưng mẹ của đứa trẻ nói: “Tôi chỉ Đức Giê-hô-va hằng sống, và chỉ mạng sống của ông mà thề rằng tôi sẽ không rời khỏi ông!” Vậy, Ê-li-sê trỗi dậy và đi theo bà.

31 Ghê-ha-xi đi trước hai người, và đặt cây gậy trên mặt đứa trẻ, nhưng không nghe tiếng, cũng không thấy động đậy gì. Anh ta trở lại đón Ê-li-sê, và thưa với ông: “Đứa trẻ không tỉnh lại.”

32 Khi Ê-li-sê vào nhà thì thấy đứa trẻ đã chết, nằm trên giường của ông. 33 Ê-li-sê vào trong phòng, đóng cửa lại, chỉ có ông và đứa trẻ ở trong, rồi ông cầu nguyện với Đức Giê-hô-va. 34 Sau đó, ông lên giường nằm sấp trên đứa trẻ, đặt miệng mình trên miệng nó, mắt mình trên mắt nó, và tay mình trên tay nó. Khi ông nằm ấp trên mình đứa trẻ như vậy thì cơ thể nó ấm trở lại. 35 Ê-li-sê bước xuống, đi qua đi lại trong phòng; rồi lại lên giường, nằm ấp trên mình đứa trẻ lần nữa. Cuối cùng, đứa trẻ hắt hơi bảy lần, và mở mắt ra. 36 Ê-li-sê gọi Ghê-ha-xi và bảo: “Hãy đi gọi người đàn bà Su-nem.” Ghê-ha-xi đi gọi bà. Khi bà ấy đến, Ê-li-sê nói với bà: “Hãy ẵm lấy con bà!” 37 Bà đến, sấp mình xuống dưới chân ông và lạy; rồi bà ẵm con mình và đi ra.

Bình luận

Lòng thương xót và cầu nguyện

Trong phân đoạn này, chúng ta thấy được lý do tại sao hình ảnh người chăn chiên lại rất phổ biến trong Kinh Thánh – có rất nhiều chiên ở quanh đó. "Lúc ấy Mê-sa, vua Mô-áp nuôi nhiều chiên và phải cống nộp cho vua Y-sơ-ra-ên một trăm nghìn chiên con, và lông của một trăm nghìn chiên đực" (3:4).

Các sự kiện mà chúng ta đọc đã xảy ra vào thế kỷ IX trước Công nguyên. Vua Giô-ram trị vì từ 852 đến 841 TCN. Bên cạnh các cuộc chiến tranh, rõ ràng có những vấn đề nội bộ và bất công trong vòng dân Y-sơ-ra-ên. Chúng ta thấy một ví dụ cho điều này trong cách bà góa và các con trai của bà sắp bị bắt làm nô lệ (4:1).

Trước tình hình đó, Ê-li-sê đã ra tay giải cứu. Như một người chăn nhân lành, ông yêu thương và chăm sóc cho dân sự. Ông hỏi: "Tôi có thể giúp gì cho bà đây?" (c.2). Ông giải cứu người góa phụ này khỏi gánh nặng khủng khiếp từ những nợ nần chồng chất và cảnh nô lệ sắp xảy đến.

6. Sự thương xót
Sau đó, Ê-li-sê, "người thánh của Đức Chúa Trời" (c.9) đã có lòng thương xót đối với người đàn bà Su-nem không thể thụ thai. Bà đã phát hiện rằng Đức Chúa Trời rất trân quý những người hiếu khách. Ê-li-sê chia sẻ lời Chúa với bà và kết quả là bà đã thụ thai (c.15–17).

7. Sự cầu nguyện
Khi con trai bà qua đời, Ê-li-sê đã cầu nguyện với Chúa (c.33). Ông đã dùng hình thức lạ lùng để hồi sức cho đứa trẻ và cuối cùng, đứa trẻ đã hồi sinh và hắt hơi bảy lần (c.34–35).

Cầu nguyện

Lạy Chúa, xin cho chúng con cũng có tấm lòng thương xót như vậy đối với dân sự Ngài – đặc biệt là những người bên lề xã hội, những người nghèo khó và đau khổ. Xin giúp chúng con mang đến cho họ tình yêu thương và sự chữa lành của Ngài. Xin giúp chúng con trở nên giống Chúa Giê-su hơn, "người chăn nhân lành" (Giăng 10:11) - yêu thương đàn chiên của mình và sẵn sàng hy sinh mạng sống vì họ.

Pippa chia sẻ

Trong II Các Vua 4:32, chúng ta thấy Đức Chúa Trời đã đáp lại một lời kêu cầu khẩn thiết và tuyệt vọng.

Câu kinh thánh trong ngày

Thi Thiên 78:72

'Ông chăn giữ họ với tấm lòng liêm chính,
Dắt dẫn họ bằng đôi tay khéo léo.'

reader

App

Tải xuống ứng dụng Kinh Thánh Trong Một Năm dành cho thiết bị iOS hoặc Android và đọc theo mỗi ngày.

reader

Email

Đăng ký ngay bây giờ để nhận Kinh thánh trong một năm trong hộp thư đến của bạn mỗi sáng. Bạn sẽ nhận được một email mỗi ngày.

Sign up now
reader

Website

Bắt đầu đọc sự tận tâm của ngày hôm nay ngay tại đây trên trang web BiOY.

Read now
reader

Book

Kinh thánh trong một năm bình luận có sẵn như là một cuốn sách.

Tham khảo

Jonathan Lamb, Integrity (IVP, 2006).

https://www.thecatholictelegraph.com/pope-francis-priests-should-be-shepherds-living-with-the-smell-of-the-sheep/13439

Unless otherwise stated, Scripture quotations taken from the Holy Bible, New International Version Anglicised, Copyright © 1979, 1984, 2011 Biblica, formerly International Bible Society. Used by permission of Hodder & Stoughton Publishers, an Hachette UK company. All rights reserved. ‘NIV’ is a registered trademark of Biblica. UK trademark number 1448790.

Scripture marked (MSG) taken from The Message. Copyright © 1993, 1994, 1995, 1996, 2000, 2001, 2002. Used by permission of NavPress Publishing Group.

Change Language

Bible in One Year is available in the following languages:

This website stores data such as cookies to enable necessary site functionality and analytics. Find out more