Ngày 149

Năm Gánh Bạn Không Cần Mang

Khôn ngoan Thi Thiên 68:15-20
Tân ước Giăng 18:25-40
Cựu Ước 1 Sa-mu-ên 24:1-25:44

Giới thiệu

Vào cuối đời, Ngài Winston Churchill đã nói: 'Khi tôi nhìn lại tất cả những lo lắng này, tôi nhớ câu chuyện về một ông già đã nói trên giường bệnh rằng ông đã gặp rất nhiều khó khăn trong đời, hầu hết trong số đó chưa bao giờ xảy ra!'

Churchill đang nói về gánh nặng của những lo lắng không bao giờ xảy ra. Tuy nhiên, có nhiều loại 'gánh nặng' khác nhau trong cuộc sống, và một trong số đó có thật. Chúa Giê-su phán: ‘Hỡi những ai mệt mỏi và gánh nặng, hãy đến với Ta, Ta sẽ cho các ngươi được an nghỉ. Ta có lòng nhu mì, khiêm nhường; hãy gánh lấy ách của Ta...thì linh hồn các ngươi sẽ được an nghỉ. Vì ách Ta dễ chịu và gánh Ta nhẹ nhàng.”' (Ma-thi-ơ 11:28–30).

Cái ách là thứ mà Chúa Giê-su đã làm trong xưởng mộc. Đó là một khung gỗ nối hai con vật (thường là bò) ở cổ, giúp chúng có thể cùng nhau kéo cày hoặc xe ngựa. Chức năng của cái ách là giúp cả hai vận chuyển dễ hơn.

Khôn ngoan

Thi Thiên 68:15-20

15 Hỡi rặng núi Ba-san là núi của Đức Chúa Trời,
   Rặng núi có nhiều đỉnh cao chót vót!
16 Hỡi các núi có nhiều đỉnh cao kia, sao các ngươi nhìn một cách ganh ghét
   Núi mà Đức Chúa Trời đã chọn làm nơi ở của Ngài?
   Phải, Đức Giê-hô-va sẽ ở tại đó đến đời đời.
17 Xe của Đức Chúa Trời hàng nghìn, hàng vạn, nhiều vô số;
   Chúa ở giữa các xe ấy,
   Từ Si-na-i bước vào nơi thánh.
18 Ngài đã lên nơi núi cao,
   Dẫn theo muôn vàn kẻ bị tù đày,
   Ngài nhận lễ vật từ loài người,
  Ngay cả từ những kẻ phản nghịch,
   Giê-hô-va Đức Chúa Trời ở với họ.

19 Đáng chúc tụng Chúa
   Là Đấng hằng ngày mang lấy gánh nặng của chúng con,
   Tức là Đức Chúa Trời của sự cứu rỗi chúng con. (Sê-la)
20 Đức Chúa Trời là Đức Chúa Trời cứu rỗi chúng con,
   Chính nhờ Chúa Giê-hô-va mà loài người thoát chết.

Bình luận

1. Gánh nặng lo âu

Trong cuốn sách Affluenza của mình, nhà tâm lý học Oliver James chỉ ra rằng ‘gần một phần tư người Anh gặp sự nỗi đau đớn nghiêm trọng về cảm xúc, chẳng hạn như trầm cảm và lo lắng, và một phần tư khác đang trên bờ vực đó’.

Đa-vít ca ngợi Đức Chúa Trời là “Là Đấng hằng ngày mang lấy gánh nặng của chúng con” (c.19). Gánh nặng ở đây có thể bao gồm nhiều thứ. Một trong những gánh nặng mà Đức Chúa Trời mang cho chúng ta hàng ngày là gánh nặng của sự lo lắng, căng thẳng và áp lực.

John Newton đã nói, ‘Chúng ta có thể dễ dàng xoay xở nếu chúng ta gánh vác gánh nặng của ngày hôm nay. Nhưng gánh nặng sẽ quá nặng đối với chúng ta nếu hôm nay chúng ta gánh lại gánh nặng của ngày hôm qua, rồi thêm gánh nặng của ngày mai nữa.’

Mỗi ngày, bạn có thể phó thác cho Chúa những nỗi sợ hãi, lo lắng và áp lực của mình. Bạn sẽ thấy sự khác biệt. Chúa hằng ngày mang lấy ‘gánh nặng’ của bạn (c.19).

Cầu nguyện

Lạy Chúa, cảm tạ Chúa vì hôm nay con có thể đến với Chúa và mang đến cho Chúa mọi gánh nặng, lo âu và bối rối của con…
Tân ước

Giăng 18:25-40

25 Lúc Phi-e-rơ còn đang đứng sưởi, họ hỏi ông: “Anh cũng là một trong số các môn đồ của ông ta phải không?” Phi-e-rơ chối và trả lời: “Không phải tôi.” 26 Một người trong các đầy tớ của thầy tế lễ thượng phẩm, có họ hàng với người đã bị Phi-e-rơ chém đứt tai, nói: “Chẳng phải chính tôi đã thấy anh ở trong vườn với ông ta sao?” 27Phi-e-rơ lại chối một lần nữa, tức thì gà gáy.

Đức Chúa Jêsus trước mặt Phi-lát

(Ma-thi-ơ 27:1,2,11-14; Mác 15:1-5; Lu-ca 23:1-5)

28 Vậy, họ giải Đức Chúa Jêsus từ nhà Cai-phe đến dinh tổng đốc. Lúc ấy vào buổi sáng sớm. Chính họ không vào trong dinh, để khỏi bị ô uế, và được ăn lễ Vượt Qua. 29 Vì thế, Phi-lát đi ra, đến với họ và nói: “Các ngươi tố cáo người nầy về việc gì?”

30 Họ trả lời: “Nếu người nầy không phải là kẻ làm ác thì chúng tôi không nộp cho quan.”

31 Phi-lát nói với họ: “Các ngươi cứ đem ông ta đi và xử theo luật của các ngươi.”

Người Do Thái thưa: “Chúng tôi không được phép xử tử bất cứ ai.”

32 Điều nầy ứng nghiệm lời Đức Chúa Jêsus đã nói, khi đề cập đến việc Ngài phải chết cách nào.

33 Phi-lát trở lại dinh tổng đốc, gọi Đức Chúa Jêsus và hỏi: “Có phải ngươi là vua dân Do Thái không?”

34 Đức Chúa Jêsus đáp: “Ngươi tự mình nói điều nầy, hay có ai khác nói cho ngươi về Ta?”

35 Phi-lát trả lời: “Ta có phải là người Do Thái đâu? Dân tộc ngươi và mấy thầy tế lễ cả đã nộp ngươi cho Ta. Vậy ngươi đã làm gì?”

36 Đức Chúa Jêsus đáp: “Vương quốc của Ta không thuộc về thế gian nầy. Nếu vương quốc của Ta thuộc về thế gian nầy thì những người theo Ta đã chiến đấu, không để Ta bị nộp vào tay người Do Thái. Nhưng vương quốc của Ta không thuộc về thế gian nầy.”

37 Phi-lát nói: “Thế thì ngươi là vua sao?” Đức Chúa Jêsus đáp: “Chính ngươi nói Ta là vua. Đây là lý do tại sao Ta đã sinh ra, tại sao Ta đã giáng thế: Ấy là để làm chứng cho chân lý. Bất cứ ai thuộc về chân lý đều nghe tiếng Ta.”

38 Phi-lát hỏi: “Chân lý là gì?” Sau khi đã nói như vậy, Phi-lát lại đi ra gặp người Do Thái và nói: “Ta không tìm thấy người nầy có tội gì cả. 39 Nhưng theo thông lệ của các ngươi, cứ đến lễ Vượt Qua thì ta tha cho các ngươi một tên tù. Vậy, các ngươi có muốn ta tha vua dân Do Thái cho các ngươi không?”

40 Họ lại la lớn lên: “Đừng tha nó, hãy tha Ba-ra-ba!” Ba-ra-ba vốn là một tên cướp.

Bình luận

2. Gánh nặng của sự thất bại

Người ta hỏi sứ đồ vĩ đại Phi-e-rơ: “Anh cũng là một trong số các môn đồ của ông ta phải không?” Ông phủ nhận và nói: “Không phải tôi”’ (c.25). Đây là lần từ chối thứ hai của anh ấy. Sau đó, lần thứ ba, Phi-e-rơ bị thử thách và phủ nhận việc biết Chúa Giê-su (c.26). Ngay lúc đó gà gáy (c.27) – đúng như lời Chúa Giê-su đã tiên báo.

Phi-e-rơ nhận ra, giống như hầu hết chúng ta, thỉnh thoảng nhận ra rằng ông đã làm Chúa Giê-su thất vọng. Cảm giác thất bại có thể là một gánh nặng lớn.

Đoạn văn này không phải là kết thúc câu chuyện của Phi-e-rơ. Sau khi sống lại, Chúa Giê-su gặp Phi-e-rơ và phục chức cho ông, tha thứ cho ông về sự thất bại này và giao nhiệm vụ cho ông một lần nữa (21:15–25). Với Chúa Giê-su, thất bại không bao giờ là chung cuộc.

Mặc dù Phi-e-rơ đã làm Ngài thất vọng, nhưng Chúa Giê-su đã nhận lấy gánh nặng về sự thất bại của ông, tha thứ cho ông, phục hồi ông và sử dụng ông một cách mạnh mẽ như bất kỳ ai trong lịch sử nhân loại.

3. Gánh nặng của sự bất công

Một trong nhiều điều mà Chúa Giê-su phải gánh chịu là một phiên tòa hoàn toàn bất công. Nguyên tắc cơ bản của mọi hệ thống tư pháp công bằng là cơ quan công tố phải chứng minh vụ việc chống lại bị cáo. "trách nhiệm dẫn chứng" ở họ. Do đó, mọi hệ thống tư pháp công bằng cần phải vượt qua định kiến cơ bản rằng vì một người bị xét xử nên họ phải có tội.

Khi Phi-lát hỏi: ‘Các ông tố cáo người này về tội gì?’ (c.29) họ trả lời: ‘Nếu người nầy không phải là kẻ làm ác thì chúng tôi không nộp cho quan’ (c.30). Khi nói điều này, những người buộc tội Chúa Giê-su đang cố gắng đảo ngược trách nhiệm dẫn chứng một cách bất công.

Phi-lát cũng vô cớ từ chối quyền im lặng của Chúa Giê-su. Ông nói, ‘Vậy ngươi đã làm gì?’ (c.35c). Ông cố gắng bắt Chúa Giê-su tự nói ra lời kết án mình. Chúa Giê-su nói rằng Ngài đến thế gian “Ấy là để làm chứng cho chân lý” (c.37b). Phi-lát hỏi: “Chân lý là gì?” (c.38a).

Như thể Phi-lát đang đặt câu hỏi (như xã hội hậu hiện đại của chúng ta đặt câu hỏi) liệu có một thứ gọi là 'chân lý' (tức là chân lý tuyệt đối) hay không. Tuy nhiên, Phi-lát đang đối mặt với chính Chân Lý, Chúa Giê-su Christ – Đấng đã phải chịu một phiên tòa bất công – và tệ hơn nữa là hình phạt bất công là đóng đinh và chết – dành cho bạn và tôi.

4. Gánh nặng tội lỗi

Bất chấp phiên tòa bất công này, Phi-lát kết luận: “Ta không tìm thấy căn cứ nào để buộc tội ông ta” (c.38b). Chúa Giê-su hoàn toàn vô tội. Phi-lát muốn thả Người nhưng đám đông hét lên: “Đừng tha nó, hãy tha Ba-ra-ba!” Ba-ra-ba vốn là một tên cướp’ (c.40). Chúa Giê-su, người vô tội, bị kết án đóng đinh. Ba-ra-ba, kẻ tội lỗi, được tự do.

Sự minh họa rất rõ ràng. Trên thập giá, Chúa Giê-su, Đấng vô tội, đã chết để chúng ta, những kẻ tội lỗi, được tự do. Ngài mang gánh nặng tội lỗi này cho chúng ta.

Cầu nguyện

Đáng chúc tụng Chúa ... Đức Chúa Trời là Đức Chúa Trời cứu rỗi chúng con, Chính nhờ Chúa Giê-hô-va mà loài người thoát chết. (Thi Thiên 68:19–20).
Cựu Ước

1 Sa-mu-ên 24:1-25:44

Đa-vít ở trong hang đá Ên-ghê-đi

1 Đa-vít lên khỏi chỗ đó, đến trú ẩn trong các nơi hiểm trở của vùng Ên-ghê-đi. 2 Sau khi đánh đuổi người Phi-li-tin trở về, thì Sau-lơ được người ta báo tin: “Kìa, Đa-vít ở trong hoang mạc Ên-ghê-đi.”

3 Sau-lơ đem ba nghìn quân tuyển chọn trong toàn dân Y-sơ-ra-ên, kéo ra tìm bắt Đa-vít và các thuộc hạ trên dãy núi đá Dê Rừng. 4 Sau-lơ đi đến gần bãi giữ chiên ở bên đường. Tại đó có một hang đá, Sau-lơ vào đó để đi đại tiện. Lúc ấy, Đa-vít và các thuộc hạ đang ở cuối hang.

5 Những người theo Đa-vít nói với ông: “Đây là ngày mà Đức Giê-hô-va có phán với ông: ‘Nầy, Ta phó kẻ thù ngươi vào tay ngươi. Hãy xử nó tùy ý ngươi.’” Nhưng Đa-vít đứng dậy, cắt trộm vạt áo choàng của Sau-lơ. 6 Sau đó, lòng Đa-vít tự trách về việc mình đã cắt vạt áo choàng của Sau-lơ. 7 Ông nói với các thuộc hạ: “Xin Đức Giê-hô-va đừng để ta phạm tội với chúa ta, là người được xức dầu của Đức Giê-hô-va, mà tra tay trên mình người, vì Sau-lơ là người được xức dầu của Đức Giê-hô-va.”

8 Đa-vít nói những lời ấy để quở trách các thuộc hạ, và ngăn cản họ xông vào Sau-lơ. Còn Sau-lơ đứng dậy, ra khỏi hang, và tiếp tục lên đường. 9 Rồi Đa-vít cũng đứng dậy, ra khỏi hang và gọi với theo Sau-lơ: “Bệ hạ, chúa của con ơi!” Sau-lơ nhìn lại phía sau mình, thì Đa-vít sấp mặt xuống đất mà lạy. 10 Đa-vít nói với Sau-lơ: “Tại sao bệ hạ nghe lời người ta nói rằng: ‘Đa-vít tìm cách hại vua?’ 11 Kìa, hãy xem! Chính mắt bệ hạ có thể thấy được rằng ngày nay, Đức Giê-hô-va đã phó bệ hạ vào tay con trong hang đá. Có người bảo con giết bệ hạ, nhưng con đã tha bệ hạ, và nói: ‘Ta không tra tay trên mình chúa ta, vì vua là người được xức dầu của Đức Giê-hô-va.’ 12Vậy, cha ôi! Hãy xem cái vạt áo choàng của cha mà con cầm trong tay. Vì con đã cắt vạt áo choàng của cha, mà không giết cha, thì xin cha hãy biết và thấy rằng nơi con không có điều ác, hoặc sự phản nghịch. Con đã không phạm tội hại cha, còn cha lại săn mạng sống con để cất nó đi. Xin Đức Giê-hô-va xét xử giữa cha và con. 13 Đức Giê-hô-va sẽ báo thù cha cho con, nhưng con không tra tay vào mình cha.

14 Như câu cổ ngữ nói: ‘Sự ác do kẻ ác mà ra’, nhưng tay con sẽ không đụng đến mình cha. 15 Vua Y-sơ-ra-ên kéo ra đánh ai? Cha đuổi theo ai? Một con chó chết! Một con bọ chét!

16 Thế thì, Đức Giê-hô-va sẽ làm Đấng Phân xử để xét xử giữa cha và con; Ngài sẽ xem xét, biện hộ và giải cứu con khỏi tay cha.” 17 Khi Đa-vít nói các lời ấy xong, thì Sau-lơ nói: “Hỡi Đa-vít, con ta, có phải tiếng của con không?” Sau-lơ cất tiếng lên khóc. 18 Ông nói với Đa-vít: “Con thật công chính hơn cha, vì con lấy điều thiện mà báo điều ác cha đã làm cho con. 19 Ngày nay, con đã chứng tỏ rằng con đối xử tốt với cha; vì Đức Giê-hô-va đã phó cha vào tay con, nhưng con không giết cha. 20 Vì có người nào gặp kẻ thù mình mà lại để cho nó đi bình an vô sự đâu? Nguyện Đức Giê-hô-va lấy điều thiện báo cho con về điều con đã làm cho cha ngày nay! 21 Bây giờ, cha biết rằng chắc chắn con sẽ làm vua, và vương quốc Y-sơ-ra-ên sẽ bền lâu trong tay con.

22 Vậy, hãy nhân danh Đức Giê-hô-va thề cùng cha rằng con sẽ không diệt dòng dõi cha, và không hủy danh cha khỏi nhà tổ phụ cha.” 23 Đa-vít lập lời thề với Sau-lơ. Rồi Sau-lơ trở về nhà, còn Đa-vít và các thuộc hạ trở về đồn lũy mình.

Sa-mu-ên qua đời

1 Sa-mu-ên qua đời, và toàn dân Y-sơ-ra-ên họp lại than khóc ông. Họ an táng ông tại quê nhà ở Ra-ma. Sau đó, Đa-vít di chuyển xuống hoang mạc Pha-ran.

Đa-vít và vợ Na-banh

2 Có một người ở Ma-ôn, còn sản nghiệp thì ở Cạt-mên. Người ấy rất giàu có, ông nuôi ba nghìn con chiên, và một nghìn con dê. Ông đang hớt lông chiên ở Cạt-mên. 3 Ông ấy tên là Na-banh, thuộc dòng dõi Ca-lép; và vợ ông là A-bi-ga-in. Người vợ thì khôn ngoan xinh đẹp, còn chồng thì cứng cỏi và hung ác.

4 Trong hoang mạc, Đa-vít nghe tin Na-banh đang hớt lông chiên 5 nên sai mười thanh niên đi, và dặn họ: “Hãy đi lên Cạt-mên, đến gặp Na-banh, nhân danh ta chào thăm ông ấy, 6 và nói rằng: ‘Nguyện ông được bình an, nguyện gia đình ông và tất cả những gì thuộc về ông đều được bình an!

7 Bây giờ, tôi được biết có thợ đang hớt lông chiên cho ông. Ngày trước, khi những người chăn chiên của ông ở gần chúng tôi, chúng tôi không hề quấy nhiễu họ; trọn thời gian ở tại Cạt-mên, họ không mất mát gì cả. 8 Xin cứ hỏi các đầy tớ ông, họ sẽ nói cho ông biết. Vì chúng tôi đến trong ngày lễ hội, mong rằng các thanh niên của tôi được ơn trước mặt ông. Xin cho các đầy tớ ông và con ông là Đa-vít bất cứ món gì ông có sẵn trong tay.’”

9 Các thanh niên của Đa-vít đến gặp Na-banh, và nhân danh Đa-vít lặp lại tất cả những lời ấy, rồi yên lặng chờ đợi.

10 Nhưng Na-banh trả lời với các đầy tớ Đa-vít: “Đa-vít là ai? Con của Gie-sê là ai? Ngày nay sao có lắm đầy tớ trốn chủ thế! 11 Lẽ nào ta sẽ lấy bánh, nước và thịt dành cho các thợ hớt lông chiên mà cho những kẻ chẳng biết từ đâu đến sao?”

12 Các thanh niên của Đa-vít quay trở về. Đến nơi, họ thuật lại tất cả những lời ấy cho Đa-vít nghe. 13 Đa-vít nói với các thuộc hạ: “Mỗi người hãy đeo gươm của mình vào!” Họ đều đeo gươm, Đa-vít cũng đeo gươm của ông. Khoảng bốn trăm người đi lên theo Đa-vít, còn hai trăm người ở lại giữ đồ đạc.   14 Một trong số các đầy tớ báo tin cho A-bi-ga-in, vợ của Na-banh: “Đa-vít đã sai những sứ giả từ hoang mạc đến chào chủ chúng tôi, nhưng ông ấy mắng nhiếc họ. 15 Thật, suốt thời gian chúng tôi ở gần những người ấy trong cánh đồng, họ rất tử tế với chúng tôi, chúng tôi không bị quấy nhiễu, và không mất mát vật gì cả. 16 Trong lúc chúng tôi ở gần các người đó, chăn giữ bầy chiên, thì ngày và đêm họ như một bức tường bao bọc chúng tôi. 17 Vậy bây giờ, xin bà xem phải làm gì, vì người ta đã định giáng tai họa trên chủ chúng tôi và trên cả nhà người. Ông chủ hung dữ quá, nên không chịu nghe ai cả.”

18 -bi-ga-in vội vàng lấy hai trăm ổ bánh, hai bầu rượu nho, năm con chiên đực đã làm thịt, khoảng mười bảy ký hột rang, một trăm bánh nho khô, và hai trăm bánh trái vả khô, chất trên lưng các con lừa. 19 Rồi bà nói với các đầy tớ: “Hãy đi trước, ta sẽ theo sau các ngươi.” Nhưng bà không nói gì cả với Na-banh, chồng mình.

20 Khi bà cưỡi lừa đi xuống theo một con đường khuất sau ngọn núi, thì kìa, Đa-vít và các thuộc hạ cũng đang xuống về phía bà, và bà gặp họ. 21 Đa-vít đã nói: “Thật uổng công cho ta đã gìn giữ tất cả những gì của người nầy trong hoang mạc, đến đỗi không mất mát gì cả. Thế mà hắn lại lấy oán trả ơn. 22 Nguyện Đức Chúa Trời phạt kẻ thù của Đa-vít thật nặng nề! Từ đây đến sáng mai, ta sẽ chẳng để bất cứ người nam nào thuộc về Na-banh sống sót.”   23 Vừa thấy Đa-vít, A-bi-ga-in liền vội vàng xuống lừa, sấp mình xuống đất và lạy trước mặt Đa-vít. 24 Bà phủ phục dưới chân người mà nói: “Lạy chúa, lỗi tại tôi, tại tôi! Xin cho phép tớ gái của chúa được trình bày, xin nghe tớ gái chúa nói. 25 Xin chúa tôi đừng để ý đến con người hung ác kia là Na-banh, vì tên của hắn hợp với tính của hắn: tên hắn là Na-banh, và trong hắn có sự điên dại. Còn tôi, là tớ gái chúa, không gặp những người chúa đã sai đến. 26 Bây giờ, chúa tôi ơi, Đức Giê-hô-va đã ngăn chúa khỏi tội làm đổ máu, và lấy chính tay mình báo thù. Thật như Đức Giê-hô-va hằng sống và như chúa vẫn sống đây, nguyện các kẻ thù và kẻ tìm hại chúa tôi đều sẽ như Na-banh! 27 Và đây là món quà mà tớ gái chúa đem đến cho chúa tôi để phân phát cho những người theo chúa tôi.

28 Xin thứ lỗi cho tớ gái chúa! Đức Giê-hô-va chắc chắn sẽ lập cho chúa tôi một nhà vững bền, vì chúa tôi đánh trận cho Đức Giê-hô-va, và trọn đời của chúa sẽ không tìm thấy một điều ác nào. 29 Nếu có ai nổi lên để săn đuổi và tìm hại mạng sống chúa, thì Giê-hô-va Đức Chúa Trời của chúa sẽ bảo bọc mạng sống của chúa; còn mạng sống của kẻ thù chúa thì Đức Giê-hô-va sẽ ném ra xa như ném đá ra khỏi ná. 30 Khi Đức Giê-hô-va đã làm cho chúa tôi tất cả điều tốt lành mà Ngài đã hứa, và khi Ngài đã lập chúa làm lãnh tụ của Y-sơ-ra-ên, 31 thì ước gì chúa tôi sẽ không hối tiếc, và không bị lương tâm cắn rứt, vì đã vô cớ làm đổ máu và tự báo thù cho mình! Lại khi Đức Giê-hô-va đã làm ơn cho chúa tôi, nguyện chúa nhớ đến tớ gái của chúa!”

32 Đa-vít nói với A-bi-ga-in: “Đáng ca ngợi Giê-hô-va Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, vì hôm nay Ngài đã sai bà đến đón tôi! 33 Đáng khen sự sáng suốt của bà và đáng chúc phước cho bà, vì hôm nay đã cản tôi khỏi tội làm đổ máu và ngăn tôi dùng chính tay mình mà báo thù. 34 Nhưng thật như Giê-hô-va Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên là hằng sống, Đấng đã ngăn cản tôi làm điều ác, nếu bà không vội vàng đến đón tôi thì tôi hẳn sẽ chẳng để bất cứ người nam nào thuộc về Na-banh sống sót đến sáng mai.”

35 Rồi Đa-vít nhận từ tay bà những gì bà đem đến cho ông, và nói: “Hãy trở về nhà bình an. Hãy xem, tôi đã nghe bà, và chấp nhận điều bà thỉnh cầu.”   36 A-bi-ga-in trở về cùng Na-banh. Kìa, ông ấy đang mở tiệc trong nhà mình, thật như yến tiệc của vua vậy. Na-banh vui vẻ trong lòng và say khướt nên A-bi-ga-in không nói cho ông biết điều gì, dù lớn hay nhỏ, cho đến khi trời sáng. 37 Sáng hôm sau, khi Na-banh đã tỉnh rượu, vợ ông thuật lại mọi việc thì ông chết điếng, đờ người ra như đá. 38 Khoảng mười ngày sau, Đức Giê-hô-va đánh Na-banh, và ông chết.

39 Khi Đa-vít nghe tin Na-banh đã chết, ông nói: “Đáng ca ngợi Đức Giê-hô-va, vì Ngài đã bênh vực tôi về việc Na-banh đã sỉ nhục tôi, và đã giữ đầy tớ Ngài khỏi làm điều ác! Đức Giê-hô-va đã khiến sự gian ác của Na-banh đổ lại trên đầu hắn!” Sau đó, Đa-vít sai người đến hỏi A-bi-ga-in làm vợ. 40 Các đầy tớ của Đa-vít đến với A-bi-ga-in tại Cạt-mên, và nói: “Đa-vít sai chúng tôi đến với bà để xin cưới bà làm vợ ông ấy.”

41 Bà đứng dậy, sấp mặt xuống đất, và nói: “Nầy tớ gái của chúa sẽ làm nữ tỳ để rửa chân cho các đầy tớ của chúa tôi.” 42 Rồi A-bi-ga-in vội vã đứng dậy, cưỡi lừa, và cùng với năm tớ gái đi theo các sứ giả của Đa-vít, để về làm vợ ông. 43 Đa-vít cũng đã cưới A-hi-nô-am, người Gít-rê-ên; cả hai đều làm vợ ông. 44 Sau-lơ đã gả Mi-canh, con gái mình và là vợ của Đa-vít, cho Phanh-ti, con của La-ít, người Ga-lim.

Bình luận

5. Gánh nặng của sự mặc cảm tội lỗi

Mặc cảm tội lỗi là một gánh nặng khủng khiếp. Một vị khách trong một trong những nhóm nhỏ Alpha của chúng tôi đã mô tả cảm giác mặc cảm về thể chất giống như 'một trường hợp bị bệnh khó tiêu kinh khủng'. Nhưng cảm giác mặc cảm không chỉ là một cảm giác thể chất. Nó thậm chí còn có những hậu quả nghiêm trọng hơn về xảm xúc và tâm linh.

Chúa đã ban cho tất cả chúng ta ý thức đạo đức – lương tâm. Chúng ta thường cảm thấy mặc cảm tội lỗi vì đã làm điều gì đó mà chúng ta biết là sai. Tuy nhiên, lương tâm của chúng ta, là những con người sa ngã, không hoàn hảo. Đôi khi chúng ta trải qua sự mặc cảm tội lỗi giả. Chúng ta cảm thấy mặc cảm về những điều không thực sự là lỗi của chúng ta. Lương tâm của chúng ta cần được sửa dạy bởi lời của Chúa.

Có lúc chúng ta không cảm thấy tội lỗi về những điều mà chúng ta nên cảm thấy tội lỗi – trong trường hợp đó, lương tâm của chúng ta cần được Thánh Linh của Chúa thức tỉnh.

Đa-vít đã có cơ hội để giết kẻ đang cố giết ông – Sau-lơ (24:1-4). Thay vì tận dụng cơ hội đó, Đa-vít chỉ cắt một góc áo choàng của Sau-lơ để chứng minh cho Sau-lơ thấy rằng Đa-vít có thể giết ông nếu muốn.

Tuy nhiên, ‘lòng Đa-vít tự trách về việc mình đã cắt vạt áo choàng của Sau-lơ’ (c.5). ‘Anh ấy cảm thấy tội lỗi’ (c.5, MSG). Đa-vít rõ ràng có một lương tâm rất nhạy cảm và cảm thấy gánh nặng tội lỗi vì đã làm điều này với “người được Chúa xức dầu” (c.6). Tuy nhiên, anh đã có thể tuyên bố với Sau-lơ: ‘xin cha hãy biết và thấy rằng nơi con không có điều ác, hoặc sự phản nghịch. Con đã không phạm tội hại cha’ (c.12).

Trong một khoảnh khắc, dường như chính Sau-lơ cũng bị lương tâm cắn rứt, ‘ông đã khóc lớn tiếng: “Con thật công chính hơn cha, vì con lấy điều thiện mà báo điều ác cha đã làm cho con”’ (c.17). Giữa cơn ghen tức, Sau-lơ đã có một khoảnh khắc tỉnh táo kỳ lạ - nơi ông trải nghiệm cảm giác tội lỗi thực sự.

Đa-vít tránh gánh thêm bất kỳ gánh nặng mặc cảm nào cho chính mình. Anh ta sắp trả thù cho việc Na-banh đối xử tệ bạc với anh và người của anh. A-bi-ga-in đã đến để giải vây. Với kỹ năng và tài ngoại giao tuyệt vời, cô ấy đã mang quà đến cho Đa-vít và nói: 'lỗi tại tôi, tại tôi! .. Đức Giê-hô-va đã ngăn chúa khỏi tội làm đổ máu' (25:24,26).

Cô ấy tiếp tục nói: ‘… ước gì chúa tôi sẽ không hối tiếc, và không bị lương tâm cắn rứt, vì đã vô cớ làm đổ máu và tự báo thù cho mình’ (c.31).

Đa-vít nhận ra rằng A-bi-ga-in đã giải cứu ông khỏi gánh nặng tội lỗi: “đáng chúc phước cho bà, vì hôm nay đã cản tôi khỏi tội làm đổ máu và ngăn tôi dùng chính tay mình mà báo thù.” (c.33). Kỹ năng của Abigail là kỹ năng mà tất cả chúng ta cần phát triển. Thật tốt khi nói một cách khôn ngoan và ngoại giao khi khuyên người khác về cách họ có thể hành động, để họ tránh làm những điều sẽ dẫn đến tội lỗi.

Đa-vít tránh tự mình phán xét. Sau đó, ‘Đức Giê-hô-va đánh Na-banh và ông chết’ (c.38). Khi Đa-vít nghe tin Na-banh đã chết, ông nói: ‘Đáng ca ngợi Đức Giê-hô-va, vì Ngài đã bênh vực tôi về việc Na-banh đã sỉ nhục tôi, và đã giữ đầy tớ Ngài khỏi làm điều ác! Đức Giê-hô-va đã khiến sự gian ác của Na-banh đổ lại trên đầu hắn’ (c.39). Cuối cùng, mọi chuyện kết thúc tốt đẹp với việc David kết hôn với A-bi-ga-in mới góa chồng.

Cho dù chúng ta có những cảm xúc đi kèm với nó hay không, gánh nặng của sự mặc cảm tội lỗi thực sự là có thật đối với tất cả mọi người. Chúa Giê-su chết trên thập tự giá để gánh lấy tội lỗi của chúng ta.

Cầu nguyện

Lạy Chúa, cảm ơn Chúa đã gánh lấy tội lỗi, nỗi sợ hãi, lo lắng và bối rối của con và mang gánh nặng hàng ngày cho con.

Pippa chia sẻ

1 Sa-mu-ên 25:18–19

Đây là khi sự căng thẳng ở mức tột đỉnh. Abigail và tất cả cộng đồng của cô ấy sẽ bị giết nếu cô ấy không giao thức ăn kịp thời. Tôi rất ấn tượng rằng Abigail đã làm được hai trăm ổ bánh mì (nướng nhanh quá!), hai bầu rượu nho, năm con chiên đực đã làm thịt, khoảng mười bảy ký hột rang, một trăm bánh nho khô, và hai trăm bánh trái vả khô! Cô ấy đã đảo ngược tình thế.

Câu kinh thánh trong ngày

Thi Thiên 68:19

'Đấng hằng ngày mang lấy gánh nặng của chúng con'

reader

App

Tải xuống ứng dụng Kinh Thánh Trong Một Năm dành cho thiết bị iOS hoặc Android và đọc theo mỗi ngày.

reader

Email

Đăng ký ngay bây giờ để nhận Kinh thánh trong một năm trong hộp thư đến của bạn mỗi sáng. Bạn sẽ nhận được một email mỗi ngày.

Sign up now
reader

Website

Bắt đầu đọc sự tận tâm của ngày hôm nay ngay tại đây trên trang web BiOY.

Read now
reader

Book

Kinh thánh trong một năm bình luận có sẵn như là một cuốn sách.

Tham khảo

Winston Churchill, Amid These Storms: Thoughts and Adventures (C. Scribner's Sons, 1932), p.113.

Oliver James, Affluenza (Vermillion, 2007) p.35.

Trừ khi có quy định khác, các trích dẫn Kinh thánh được lấy từ Kinh thánh, Phiên bản quốc tế mới được Anh hóa, Bản quyền © 1979, 1984, 2011 Biblica, trước đây là Hiệp hội Kinh thánh Quốc tế. Được sử dụng dưới sự cho phép của Hodder & Stoughton Publishers, một công ty của Hachette UK. Đã đăng ký Bản quyền. 'NIV' là nhãn hiệu đã đăng ký của Biblica. Nhãn hiệu Vương quốc Anh số 1448790.

Thánh Kinh được đánh dấu (MSG) lấy từ The Message. Bản quyền © 1993, 1994, 1995, 1996, 2000, 2001, 2002. Được sử dụng dưới sự cho phép của NavPress Publishing Group.

Change Language

Bible in One Year is available in the following languages:

This website stores data such as cookies to enable necessary site functionality and analytics. Find out more