Ngày 130

Chúa khiến Những Yếu Đuối của bạn nên Mạnh Mẽ

Khôn ngoan Thi Thiên 59:1-8
Tân ước Giăng 6:25-59
Cựu Ước Các Quan Xét 10:1-11:40

Giới thiệu

Vào một dịp nọ, nhà lãnh đạo Cơ đốc vĩ đại John Stott đang truyền giảng tại một mục vụ trường đại học ở Sydney, Úc. Vào đêm cuối cùng của mục vụ, do bị nhiễm trùng, ông gần như mất giọng.

Tuy nhiên, mọi người thuyết phục ông tiếp tục giảng. Chờ sẵn ở phòng bên cạnh, ông thì thầm yêu cầu ai đó đọc cho ông nghe câu ‘cái dằm đã đâm vào xác thịt’ trong 2 Cô-rinh-tô 12. Cuộc trò chuyện giữa Chúa Giê-su và sứ đồ Phao-lô trở nên sống động.

Stott (Paul): 'xin Chúa cho nó lìa xa tôi' Chúa Giê-su: ‘Ân điển Ta đầy đủ cho con, vì sức mạnh của Ta trở nên trọn vẹn trong sự yếu đuối’. Stott (Paul): 'tôi rất vui mừng tự hào về những yếu đuối của tôi, để sức mạnh của Đấng Christ ở trong tôi... Vì khi tôi yếu đuối chính là lúc tôi mạnh mẽ.'

Khi đến lúc phải phát biểu, ông ấy ngân nga bài phúc âm qua micrô bằng một giọng đều đều, hoàn toàn không thể điều chỉnh giọng nói của mình hoặc thể hiện cá tính của mình theo bất kỳ cách nào. Nhưng ông luôn kêu cầu Chúa làm trọn vẹn sức mạnh của Đấng Christ qua sự yếu đuối của mình.

Sau đó, ông ấy đã quay lại Úc nhiều lần, và lần nào cũng có người đến gặp ông ấy và nói: 'Anh có nhớ buổi nhóm cuối cùng ở Đại sảnh đường của trường đại học khi anh bị mất giọng không? Tôi đã đến với Đấng Christ vào đêm hôm đó.’

Là một người ý thức rất rõ về điểm yếu của mình, tôi thấy điều đáng khích lệ là khi tôi cảm thấy yếu đuối, tôi không cô đơn. Khi bạn đặt niềm tin vào Chúa, Ngài biến sự yếu đuối của bạn thành sức mạnh.

Khôn ngoan

Thi Thiên 59:1-8

Cầu Chúa giải cứu khỏi kẻ thù

Thi Thiên của Đa-vít. Sáng tác khi Sau-lơ sai người canh chừng nhà Đa-vít để giết ông. Cho nhạc trưởng, theo điệu “Xin đừng hủy diệt”

   1 Đức Chúa Trời của con ôi! Xin giải cứu con khỏi các kẻ thù,
Và bảo vệ con khỏi những kẻ nổi lên chống lại con.
2 Xin giải cứu con khỏi quân độc ác
Và khỏi bọn khát máu.

3 Vì chúng đang rình rập để hại mạng sống con;
Đức Giê-hô-va ôi! Những kẻ hung bạo họp nhau chống lại con
Mặc dù con không chống đối cũng chẳng phạm tội gì.
4 Chúng chạy đến tấn công dù con không có lỗi lầm gì.
Xin Chúa thức dậy để giúp đỡ con và đoái xem con.
5 Lạy Giê-hô-va Đức Chúa Trời vạn quân, là Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên.
Xin trỗi dậy để trừng phạt các nước;
Đừng thương xót những kẻ độc ác, phản bội. (Sê-la)

6 Buổi chiều chúng quay lại
Tru như chó
Và đi vòng quanh thành.
7 Kìa miệng chúng tuôn lời mắng chửi;
Môi chúng như những thanh gươm.
Vì chúng tự nhủ: “Có ai nghe đâu?”
8 Nhưng Đức Giê-hô-va ôi! Ngài sẽ cười chúng nó
Và nhạo báng các nước.

Bình luận

Đức tin và Sự chống đối

Chúa là sức mạnh của bạn trong những lúc khó khăn. Đức tin vào Chúa không phải là công thức cho một cuộc sống dễ dàng. Thực tế thì ngược lại. Bạn có thể phải đối mặt với tất cả các kiểu chống đối.

Tính mạng của Đa-vít đang bị đe dọa. Sau-lơ đã sai người canh chừng nhà Đa-vít để giết ông. Ông thấy mình bị bao vây bởi ‘các kẻ thù, kẻ nổi lên chống lại con, quân độc ác, bọn khát máu... chúng đang rình rập để hại mạng sống con...kẻ hung bạo họp nhau chống lại con ’ (c.1–4).

Tuy nhiên, giữa lúc này, Đa-vít cầu nguyện: ‘Xin giải cứu con... Và bảo vệ con’ (c.1–2) và hoàn toàn tin tưởng rằng Chúa có thể và sẽ giải cứu ông (c.8). Sau đó trong Thi thiên, hai lần Đa-vít kêu cầu Thiên Chúa: ‘Ôi sức mạnh của con’ (cc.9,17).

Ông có thể nói: “con không chống đối cũng chẳng phạm tội gì.” (c.4). Đa-vít không hoàn hảo (ví dụ, xin xem 2 Sa-mu-ên 11). Tuy nhiên, đôi khi bạn có thể gặp khó khăn không phải vì bạn làm điều gì đó sai mà vì bạn đang làm điều đúng.

Hãy kêu cầu Chúa giúp đỡ khi gặp khó khăn của cá nhân. ‘Xin Chúa thức dậy để giúp đỡ con và đoái xem con.’ (Thi Thiên 59:4b). Bạn cũng có thể kêu cầu Chúa giúp đỡ trong những thời điểm của khủng hoảng mang tầm quốc tế. Ngay câu tiếp theo là lời cầu nguyện cho quốc gia (c.5a). Ở bất cứ mức độ nào của sự chống đối, hãy cầu xin Chúa giải cứu, giúp đỡ và can thiệp.

Cầu nguyện

Ôi Sức Mạnh của con, xin giúp con tin tưởng vào Chúa trong những lúc khó khăn và chống đối. Xin hãy giải cứu chúng con khỏi những kẻ nghịch với kế hoạch của Ngài.
Tân ước

Giăng 6:25-59

25 Lúc gặp Ngài ở bờ biển bên kia, họ thưa rằng: “Thưa Thầy, Thầy đến đây bao giờ?”

26 Đức Chúa Jêsus đáp: “Thật, Ta bảo thật các ngươi, các ngươi tìm Ta không phải vì đã thấy các dấu lạ, nhưng vì các ngươi đã được ăn bánh no nê. 27 Đừng làm việc vì thức ăn hay hư nát, mà vì thức ăn còn mãi đến sự sống đời đời, là thức ăn Con Người sẽ ban cho các ngươi; vì ấy là Đấng mà Đức Chúa Trời, là Cha, đã ấn chứng cho.”

28 Họ thưa: “Chúng tôi phải làm gì để được làm công việc của Đức Chúa Trời?”

29 Đức Chúa Jêsus đáp: “Công việc của Đức Chúa Trời là các ngươi tin Đấng mà Ngài đã sai đến.”

30 Họ lại nói: “Thế thì, Thầy làm dấu lạ gì để chúng tôi thấy và tin? Thầy làm công việc gì? 31 Tổ phụ chúng ta đã ăn ma-na trong hoang mạc, như lời đã chép: ‘Ngài cho họ ăn bánh từ trời.’ ”

32 Đức Chúa Jêsus đáp: “Thật, Ta bảo thật các ngươi, không phải Môi-se đã cho các ngươi bánh từ trời đâu; nhưng chính Cha Ta đã ban cho các ngươi bánh thật từ trời. 33 Vì bánh của Đức Chúa Trời là bánh từ trời xuống, ban sự sống cho thế gian.”

34 Họ nói: “Thưa Chúa, xin ban bánh ấy cho chúng tôi luôn luôn.”

35 Đức Chúa Jêsus đáp: “Ta là bánh của sự sống. Ai đến với Ta chẳng hề đói, ai tin Ta chẳng hề khát. 36 Nhưng Ta đã nói với các ngươi rằng: Các ngươi đã thấy Ta, mà vẫn không tin. 37 Tất cả những người Cha Ta ban cho Ta đều đến với Ta; ai đến với Ta, Ta sẽ không bỏ ra ngoài đâu. 38 Vì Ta từ trời xuống, không phải để làm theo ý Ta, mà làm theo ý Đấng đã sai Ta. 39 Đây là ý muốn của Đấng đã sai Ta: Tất cả những người Ngài đã ban cho Ta thì Ta sẽ không để mất một ai, nhưng Ta phải làm cho sống lại trong ngày cuối cùng. 40 Vì đây là ý muốn của Cha Ta: Tất cả những ai thấy Con và tin Con thì được sự sống đời đời, Ta sẽ làm cho người ấy sống lại trong ngày cuối cùng.”   41 Nhưng các người Do Thái phàn nàn về Ngài, vì Ngài nói: “Ta là bánh từ trời xuống.” 42 Họ nói: “Chẳng phải người nầy là Jêsus, con của Giô-sép sao? Cha mẹ ông ta, chúng ta biết cả, sao bây giờ ông ấy lại nói: ‘Ta từ trời xuống’?”

43 Đức Chúa Jêsus bảo họ: “Các ngươi đừng xầm xì với nhau nữa. 44 Nếu Cha, là Đấng đã sai Ta, không kéo đến thì không ai có thể đến với Ta, và Ta sẽ làm cho người ấy sống lại trong ngày cuối cùng. 45 Các sách tiên tri có chép: ‘Tất cả đều sẽ được Đức Chúa Trời dạy dỗ.’ Bất cứ ai đã nghe và học nơi Cha thì đến với Ta. 46 Chưa hề có ai đã thấy Cha, ngoại trừ Đấng từ Đức Chúa Trời đến; Đấng ấy đã thấy Cha. 47 Thật, Ta bảo thật các ngươi, ai tin thì được sự sống đời đời. 48 Ta là bánh của sự sống. 49 Tổ phụ các ngươi đã ăn ma-na trong hoang mạc rồi cũng chết. 50 Đây là bánh từ trời xuống, để ai ăn thì không chết. 51 Ta là bánh sự sống từ trời xuống; nếu ai ăn bánh nầy thì sẽ sống đời đời. Bánh mà Ta sẽ ban cho vì sự sống của thế gian chính là thịt Ta.”   52 Vì vậy, có cuộc tranh cãi giữa những người Do Thái với nhau. Họ nói: “Làm sao ông ta có thể lấy thịt mình cho chúng ta ăn được?”

53 Đức Chúa Jêsus bảo họ: “Thật, Ta bảo thật các ngươi, nếu các ngươi không ăn thịt và uống huyết Con Người thì không có sự sống đời đời trong các ngươi đâu. 54 Ai ăn thịt và uống huyết Ta thì được sự sống đời đời; Ta sẽ khiến người ấy sống lại trong ngày cuối cùng. 55 Vì thịt Ta thật là thức ăn, huyết Ta thật là thức uống. 56 Ai ăn thịt Ta và uống huyết Ta thì ở trong Ta, và Ta ở trong người ấy. 57 Như Cha hằng sống đã sai Ta, và Ta nhờ Ngài mà sống thể nào thì người ăn Ta cũng sẽ nhờ Ta mà sống thể ấy. 58 Đây là bánh từ trời xuống, không như bánh tổ phụ các ngươi ăn rồi chết; người nào ăn bánh nầy sẽ sống đời đời.” 59 Đức Chúa Jêsus nói những điều nầy khi đang dạy dỗ trong nhà hội tại thành Ca-bê-na-um.

Bình luận

Đức tin và Sự trống vắng

Chúa Giê-su đã dạy về trung tâm của đức tin. Khi được hỏi: ‘“Chúng tôi phải làm gì để được làm công việc của Đức Chúa Trời?” Chúa Giê-su trả lời: “Công việc của Đức Chúa Trời là các ngươi tin Đấng mà Ngài đã sai đến.”’ (c.28–29).

Về cơ bản, chúng ta được gọi là 'những người tin', không phải là 'những người thành công'. Muốn thành công, trước tiên chúng ta cần phải tin.

Chúa Giê-su nói: ‘Ta là bánh của sự sống’ (c.35). Khi đói về thể xác, chúng ta thèm ăn. Nhưng bên cạnh những nhu cầu thể chất, bạn còn có những nhu cầu tâm linh và sự khao khát tâm linh. Bánh mà Chúa Giê-su nói đến là Ngôi Lời xác thịt, hiện diện với họ như một người bạn. Chúa Giê-su đang gợi ý cho chúng ta một mối quan hệ cá nhân, mật thiết, từ trái tim đến trái tim với Ngài. Đó là món quà mà khi ở trong thân xác của con người, Ngài ban cho chúng ta.

Đức tin nơi Chúa Giê-su lấp đầy những sự trống rỗng mà bạn gặp phải và thỏa mãn cơn đói thuộc linh của bạn về mục đích, sự vĩnh cửu và sự tha thứ.

1. Mục đích
Cơm bánh vật chất chưa đủ. Chỉ riêng những thứ vật chất thôi thì không đủ. Tiền bạc, nhà cửa, xe hơi, thành công và thậm chí cả những mối quan hệ giữa con người với nhau không làm thỏa mãn ước muốn của chúng ta về mục đích cuối cùng của cuộc đời.

Bánh đem lại sự thỏa mãn là ‘bánh sự sống’. Đây không phải là hàng hóa mà Chúa Giê-su bán. Ngài là món quà và cũng là người tặng quà. Các từ 'tôi' xuất hiện ba mươi lăm lần trong cuộc thảo luận này. ‘Ta là bánh của sự sống. Ai đến với Ta chẳng hề đói, ai tin Ta chẳng hề khát” (c.35).

Ngay cả khi bạn đã đặt niềm tin nơi Chúa Giê-su, bạn rất dễ bị cuốn vào của cải vật chất hoặc những cạm bẫy của tôn giáo. Nhưng thật ra chỉ có mối quan hệ với Chúa Giê-su mới thỏa mãn cơn đói thuộc linh của chúng ta.

Các câu, 'tin Đấng mà Ngài đã sai đến' (c.29), 'đến với Ta' (c.35), 'thấy Con' (c.40), 'ăn thịt và uống huyết Ta' (c.53) trở đi) mô tả việc sống trong mối quan hệ mật thiết với Chúa Giê-su.

2. Sự vĩnh cửu
Tất cả chúng ta sẽ chết. Cái chết là một thực tại vĩ đại khó chấp nhận. Chúa Giêsu nói rằng cuộc sống này không phải là kết thúc: ‘Đây là bánh từ trời xuống, để ai ăn thì không chết... Ta sẽ khiến người ấy sống lại trong ngày cuối cùng.’ (c. 51,54).

Chúa Giê-su hứa sẽ khiến bạn sống lại vào ngày cuối cùng và rằng bạn sẽ sống đời đời. Bạn có thể chắc chắn tuyệt đối rằng mối quan hệ của bạn với Chúa Giê-su sẽ tồn tại lâu hơn cái chết.

Có cả chiều kích hiện tại và tương lai cho cuộc sống vĩnh cửu này. Họ nói: ‘Thưa Chúa, xin ban bánh ấy cho chúng tôi luôn luôn’ (c.34). Chúa Giê-su nói có thể nhận được ngay (c.35 trở đi). Tuy nhiên, Ngài cũng nói rõ rằng nó sẽ tồn tại mãi mãi (c.50–51).

3. Sự tha thứ
Tha thứ thực sự là nhu cầu lớn nhất của chúng ta. Nhà triết học vô thần, Marghanita Laski, đã nói: “Điều mà tôi ghen tị nhất ở các bạn Cơ đốc nhân là sự tha thứ của các bạn. Tôi không có ai để tha thứ cho tôi’. Tất cả chúng ta đều muốn biết rằng chúng ta được tha thứ cho tất cả những gì mình đã làm sai.

Chúa Giê-su nói: ‘Bánh mà Ta sẽ ban cho vì sự sống của thế gian chính là thịt Ta' (c.51). Huyết Ngài đổ ra để tha tội. Mỗi khi bạn dự Tiệc thánh, bạn được nhắc nhở rằng Chúa Giê-su đã hy sinh mạng sống của mình để bạn được tha thứ.

Làm thế nào để bạn nhận được bánh này? Chúa Giê-su phán: ‘Tôi bảo thật các ông, ai tin thì được sự sống đời đời. Ta là bánh sự sống’ (c.47–48). Mặc dù không có tường thuật riêng về việc Chúa Giê-su thiết lập Tiệc thánh trong Tin lành Giăng, nhưng ở đây chúng ta Chúa Giê-su dạy về Lễ Tiệc Thánh được đặt trong bối cảnh đức tin.

Trong nhiều điều khác, tiệc thánh là dấu hiệu hữu hình giúp chúng ta tiếp nhận Đấng Christ bởi đức tin (c.53–58). Nó bày tỏ và nuôi dưỡng tình bạn mà Chúa Giê-su muốn có với bạn. Đó là món quà tình yêu của Ngài và là dấu hiệu Ngài luôn muốn ngự trong bạn.

Cầu nguyện

Lạy Chúa, cảm ơn Chúa vì nhờ đức tin nơi Chúa, con đã tìm được mục đích lâu dài trong đời con, được tha tội và nhận được lời hứa về sự sống đời đời. Hôm nay xin giúp con bước đi trong mối liên hệ gần gũi, mật thiết với Chúa.
Cựu Ước

Các Quan Xét 10:1-11:40

Hai quan xét Thô-la và Giai-rơ

1 Sau A-bi-mê-léc, có Thô-la, con trai Phu-a, cháu Đô-đô, thuộc bộ tộc Y-sa-ca, nổi dậy giải cứu Y-sơ-ra-ên. Ông sống tại Sa-mia trong vùng đồi núi Ép-ra-im, 2 và làm quan xét của dân Y-sơ-ra-ên trong hai mươi ba năm. Ông qua đời và được chôn tại Sa-mia.

3 Sau đó có Giai-rơ, người Ga-la-át, làm quan xét của dân Y-sơ-ra-ên trong hai mươi hai năm. 4 Ông có ba mươi con trai, mỗi người cưỡi một con lừa, và cai trị một thành. Ba mươi thành đó thuộc địa phận Ga-la-át, ngày nay gọi là Ha-vốt Giai-rơ. 5 Giai-rơ qua đời và được chôn tại Kha-môn.

Y-sơ-ra-ên bị dân Phi-li-tin và dân Am-môn hà hiếp

6 Dân Y-sơ-ra-ên lại làm điều ác dưới mắt Đức Giê-hô-va. Họ phụng sự thần Ba-anh và Át-tạt-tê, cùng các thần của dân A-ram, các thần của dân Si-đôn, các thần của dân Mô-áp, các thần của dân Am-môn, và các thần của dân Phi-li-tin. Họ từ bỏ Đức Giê-hô-va, không phụng sự Ngài. 7 Cơn thịnh nộ của Đức Giê-hô-va nổi bùng lên cùng Y-sơ-ra-ên. Ngài phó họ vào tay người Phi-li-tin và người Am-môn. 8 Kể từ năm đó, hai dân tộc nầy hà hiếp và chà đạp dân Y-sơ-ra-ên. Những người Y-sơ-ra-ên ở bên kia sông Giô-đanh trong vùng Ga-la-át, thuộc dân A-mô-rít, cũng bị họ hà hiếp và chà đạp trong mười tám năm. 9 Dân Am-môn còn vượt qua sông Giô-đanh, tiến đánh Giu-đa, Bên-gia-min, và nhà Ép-ra-im. Dân Y-sơ-ra-ên lâm vào cảnh khốn cùng. 10 Bấy giờ, dân Y-sơ-ra-ên kêu cầu Đức Giê-hô-va rằng: “Chúng con phạm tội cùng Chúa, vì đã từ bỏ Đức Chúa Trời chúng con và phụng sự các thần Ba-anh.”

11 Nhưng Đức Giê-hô-va phán với dân Y-sơ-ra-ên rằng: “Chẳng phải Ta đã giải cứu các con khỏi dân Ai Cập, dân A-mô-rít, dân Am-môn, và dân Phi-li-tin sao? 12 Lại khi dân Si-đôn, dân A-ma-léc, và dân Ma-ôn hà hiếp các con thì các con có kêu cầu Ta và Ta đã giải cứu các con khỏi tay chúng. 13 Nhưng các con đã lìa bỏ Ta, phụng sự các thần khác, vì thế Ta không giải cứu các con nữa. 14 Hãy đi kêu cầu những thần mà các con đã chọn để chúng giải cứu các con trong cơn hoạn nạn!”

15 Dân Y-sơ-ra-ên thưa với Đức Giê-hô-va: “Chúng con đã phạm tội! Xin Chúa đãi chúng con theo điều Chúa cho là tốt lành, nhưng bây giờ xin Chúa giải cứu chúng con!” 16 Họ dẹp bỏ các tà thần, rồi trở lại phụng sự Đức Giê-hô-va. Lòng Ngài đau buồn về sự khốn khổ của dân Y-sơ-ra-ên.

17 Dân Am-môn tập hợp lại và đóng trại trong đất Ga-la-át. Dân Y-sơ-ra-ên cũng họp lại và đóng trại tại Mích-pa. 18 Dân chúng và những nhà lãnh đạo của Ga-la-át hỏi nhau rằng: “Ai là người lãnh đạo cuộc tiến quân đánh dân Am-môn? Người đó sẽ làm thủ lĩnh trên toàn dân Ga-la-át.”

Giép-thê chiến thắng quân Am-môn

11 1 Giép-thê, người Ga-la-át, là một dũng sĩ. Ông là con của một kỹ nữ và cha là Ga-la-át. 2 Vợ của ông Ga-la-át cũng sinh những con trai khác. Khi các con trai của người vợ ấy lớn lên, họ đuổi Giép-thê đi và nói: “Mầy không được hưởng phần gia tài trong nhà cha chúng ta, vì mầy là con của một người đàn bà khác.” 3 Vậy, Giép-thê chạy trốn khỏi anh em mình và ở trong xứ Tóp. Có một nhóm du đãng tụ tập quanh ông và đi cướp phá với ông.

4 Một thời gian sau, dân Am-môn gây chiến với dân Y-sơ-ra-ên. 5 Khi dân Am-môn tiến đánh Y-sơ-ra-ên, các trưởng lão Ga-la-át đi đến xứ Tóp đem Giép-thê về. 6 Họ nói với ông: “Xin ông về lãnh đạo chúng tôi đánh dân Am-môn.”

7 Nhưng Giép-thê nói với các trưởng lão Ga-la-át: “Chẳng phải các ông ghét tôi và đuổi tôi khỏi nhà cha tôi sao? Còn bây giờ, khi các ông bị khốn khổ sao lại chạy đến với tôi?”

8 Các trưởng lão Ga-la-át nói với Giép-thê: “Lý do chúng tôi đến với ông là để ông cùng chúng tôi đi đánh dân Am-môn, và rồi ông sẽ làm lãnh tụ của chúng tôi cùng tất cả dân Ga-la-át.”

9 Giép-thê lại trả lời với các trưởng lão Ga-la-át rằng: “Nếu các ông đem tôi về để đánh dân Am-môn, và nếu Đức Giê-hô-va phó chúng vào tay tôi, các ông có thực lòng muốn tôi lãnh đạo các ông không?”

10 Các trưởng lão Ga-la-át nói với Giép-thê: “Chúng tôi sẽ làm đúng như lời ông nói. Xin Đức Giê-hô-va làm chứng giữa chúng ta!” 11 Vậy, Giép-thê đi với các trưởng lão Ga-la-át; dân chúng lập ông làm thủ lãnh và vị chỉ huy của họ. Tại Mích-pa, Giép-thê lặp lại trước mặt Đức Giê-hô-va mọi lời ông đã nói.

12 Giép-thê sai sứ giả đến với vua dân Am-môn và nói: “Tôi với ông có chuyện gì mà ông kéo quân đến đánh đất nước tôi?” 13 Vua dân Am-môn trả lời với các sứ giả của Giép-thê rằng: “Vì khi ra khỏi Ai Cập, dân Y-sơ-ra-ên đã chiếm đất của ta từ rạch Ạt-nôn cho đến rạch Gia-bốc và sông Giô-đanh. Bây giờ hãy trả đất ấy lại cho ta cách êm thắm đi!”

14 Giép-thê lại sai sứ giả đến với vua dân Am-môn và nói: 15 “Giép-thê nói rằng: Y-sơ-ra-ên không xâm chiếm đất của dân Mô-áp hay của dân Am-môn. 16 Nhưng khi ra khỏi Ai Cập, Y-sơ-ra-ên có đi ngang qua hoang mạc để đến Biển Đỏ, rồi đến Ca-đe. 17 Lúc ấy, người Y-sơ-ra-ên sai sứ giả đến gặp vua Ê-đôm, nói rằng: ‘Xin cho chúng tôi đi ngang qua lãnh thổ của vua.’ Nhưng vua Ê-đôm không bằng lòng. Họ cũng sai sứ giả đến gặp vua Mô-áp, và vua nầy cũng từ chối, nên dân Y-sơ-ra-ên cứ ở tại Ca-đe.

18 Kế đến, họ lại đi qua hoang mạc, vòng quanh đất Ê-đôm và đất Mô-áp, rồi đến phía đông đất Mô-áp. Họ đóng trại ở bên kia rạch Ạt-nôn, chứ không vào địa phận Mô-áp, vì Ạt-nôn là biên giới của xứ Mô-áp.

19 Cuối cùng, dân Y-sơ-ra-ên sai sứ giả đến gặp Si-hôn, vua dân A-mô-rít, ở tại Hết-bôn, và nói: ‘Xin cho chúng tôi đi ngang qua lãnh thổ của vua để đến xứ chúng tôi.’ 20 Nhưng Si-hôn không tin dân Y-sơ-ra-ên, nên không cho đi ngang qua xứ mình. Si-hôn tập hợp toàn quân, kéo đến đóng trại tại Gia-hát và tiến đánh Y-sơ-ra-ên.

21 Giê-hô-va Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên phó Si-hôn và toàn quân của vua ấy vào tay Y-sơ-ra-ên. Họ đánh bại chúng và chiếm toàn bộ đất của A-mô-rít, là dân bản địa. 22 Dân Y-sơ-ra-ên chiếm toàn bộ đất của dân A-mô-rít, từ rạch Ạt-nôn cho đến rạch Gia-bốc, và từ hoang mạc cho đến sông Giô-đanh.

23 Vậy Giê-hô-va Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên đã đuổi dân A-mô-rít khỏi dân Y-sơ-ra-ên của Ngài rồi, thế mà bây giờ ngươi lại muốn chiếm đất của họ sao? 24 Không phải ngươi nhận được đất mà Kê-mốt, là thần của ngươi, đã ban cho ngươi sao? Thế thì, chúng ta cũng nhận được đất của những kẻ nào mà Giê-hô-va Đức Chúa Trời chúng ta đã đuổi khỏi chúng ta. 25 Hơn nữa, ngươi có trổi hơn Ba-lác, con trai Xếp-bô, vua Mô-áp chăng? Có khi nào ông ấy cãi vã hay là đánh với Y-sơ-ra-ên chăng? 26 Trong ba trăm năm, Y-sơ-ra-ên đã ở tại Hết-bôn và vùng phụ cận, A-rô-e và vùng phụ cận, cùng tất cả các thành dọc theo rạch Ạt-nôn. Tại sao ông không lấy lại các thành ấy trong thời gian đó? 27 Vậy, tôi không có phạm lỗi với ông, nhưng ông đã sai quấy mà gây chiến với tôi. Nguyện Đức Giê-hô-va, là Đấng phán xét, ngày nay phân xử giữa dân Y-sơ-ra-ên và dân Am-môn!”

28 Nhưng vua dân Am-môn không nghe lời sứ giả của Giép-thê.

29 Bấy giờ, Thần của Đức Giê-hô-va ngự trên Giép-thê, ông đi qua Ga-la-át và Ma-na-se, đến Mích-pa thuộc Ga-la-át, rồi từ Mích-pa thuộc Ga-la-át, ông vượt qua lãnh thổ dân Am-môn. 30 Giép-thê khấn hứa với Đức Giê-hô-va rằng: “Nếu Ngài phó dân Am-môn vào tay con thì khi thắng trận trở về, 31 bất cứ người hay vật nào từ cửa nhà con ra đón rước con, thì người hay vật ấy sẽ thuộc về Đức Giê-hô-va, và con sẽ dâng làm tế lễ thiêu.”

32 Giép-thê vượt sang lãnh thổ dân Am-môn và Đức Giê-hô-va phó chúng vào tay ông. 33 Ông đánh bại chúng từ A-rô-e đến vùng phụ cận của Mi-nít, cho đến tận A-bên Kê-ra-mim, và chiếm được hai mươi thành. Dân Am-môn bị đại bại và chịu khuất phục trước dân Y-sơ-ra-ên.

34 Giép-thê trở về nhà mình tại Mích-pa, và kìa, con gái ông cầm trống nhỏ và nhảy múa đón rước ông. Nàng là con một của ông, ngoài nàng chẳng có con trai hoặc con gái nào khác. 35 Giép-thê vừa thấy nàng, liền xé áo mình và nói: “Ôi! Con gái của cha, con làm cha khốn khổ vô cùng! Con thuộc vào số những kẻ làm cha rối trí! Vì cha có mở miệng khấn hứa với Đức Giê-hô-va và không thể nuốt lời.”

36 Nàng thưa: “Cha ôi, nếu cha đã mở miệng khấn hứa với Đức Giê-hô-va, xin cứ làm cho con đúng như lời cha đã hứa, vì bây giờ Đức Giê-hô-va đã báo trả dân Am-môn, kẻ thù của cha rồi.” 37 Nàng lại nói với cha mình rằng: “Con xin cha điều nầy: Cha hoãn cho con hai tháng, con sẽ đi vào miền đồi núi để cùng chị em bạn khóc về thân phận trinh nữ của con.”

38 Giép-thê nói: “Con cứ đi!” Rồi ông để nàng đi trong hai tháng. Nàng đi với các bạn, và khóc cho thân phận trinh nữ của mình trên núi. 39 Sau hai tháng, nàng trở về với cha mình, và ông thực hiện điều ông đã khấn hứa về nàng. Nàng chẳng biết người nam nào.

Từ đó, dân Y-sơ-ra-ên có tục lệ nầy: 40 Mỗi năm, các cô gái Y-sơ-ra-ên đi than khóc con gái của Giép-thê, người Ga-la-át, trong bốn ngày.

Bình luận

Đức tin và Khả năng sai lầm

Khi chúng ta đọc qua câu chuyện đang diễn ra về việc dân sự của Đức Chúa Trời phạm tội, kêu cầu Chúa và được các Quan xét giải cứu, chúng ta bắt gặp một trong những câu chuyện đáng lo ngại nhất trong toàn bộ Kinh thánh.

Giép-thê được mô tả là một “dõng sĩ” (11:1). Mẹ ông là một gái mại dâm (c.1). Những người em cùng cha khác mẹ của ông đã đuổi ông đi (c.2). Ông tập hợp một nhóm người du đãng xung quanh mình (c.3). Ông trở thành một nhà lãnh đạo nổi bật. Thánh Linh của Chúa ngự trên ông (c.29), và ông được Chúa sử dụng để giành chiến thắng trước dân Am-môn – ‘Chúa đã phó chúng vào tay ông’ (c.32).

Tuy nhiên, có một sự cố xảy ra trong cuộc đời ông mà chúng ta không thể dung thứ khi đọc đến. Ông ta đã thề với Chúa rằng nếu Chúa cho ông ta chiến thắng, 'bất cứ người hay vật nào từ cửa nhà con ra đón rước con, thì người hay vật ấy sẽ thuộc về Đức Giê-hô-va, và con sẽ dâng làm tế lễ thiêu' (c.31). Đó là con gái ông, đứa con duy nhất của ông. Và, có vẻ như đó là điều ông đã làm (c.29–40).

Điều quan trọng cần lưu ý là Đức Chúa Trời không bao giờ yêu cầu ông ta thực hiện lời thề này. Ngài ta cũng không yêu cầu ông ta dâng tế lễ thiêu. Bởi vì điều đó đi ngược lại với tất cả sự dạy dỗ của Cựu Ước - cấm hiến tế trẻ em. Giép-thê không bao giờ thực sự tìm kiếm ý muốn của Đức Chúa Trời trong tình huống này. Có vẻ như chính niềm kiêu hãnh của bản thân đã khiến ông đặt danh tiếng của mình lên trên mạng sống của con gái mình. Điều này cho thấy khả năng sai lầm của ngay cả những người có đức tin lớn.

Mặc dù ông có những điểm yếu, nhưng ông vẫn được liệt kê trong sách Hê-bơ-rơ là một trong những anh hùng của đức tin, khi chính sự yếu đuối được trở nên sức mạnh (Hê-bơ-rơ 11:32–34).

Cầu nguyện

Lạy Chúa, cảm ơn Ngài vì cách Ngài sử dụng những người có đức tin và biến sự yếu đuối của chúng con thành sức mạnh. Xin giúp con hôm nay sống một đời sống đức tin, tin tưởng và trông cậy nơi Chúa Giê-su, là ‘bánh sự sống’ (Giăng 6:35).

Pippa chia sẻ

Trong Giăng 6:42, người Do Thái nói,

‘Chẳng phải người nầy là Jêsus, con của Giô-sép sao? Cha mẹ ông ta, chúng ta biết cả’

Không quan trọng xuất thân của chúng ta là gì, kỳ vọng của người khác đối với chúng ta hay thậm chí là nhận thức của chúng ta về bản thân. Điều quan trọng là cách Chúa nhìn chúng ta. Và MỌI NGƯỜI đều đẹp đẽ, được yêu thương và quý giá hơn rất nhiều so với những gì chúng ta có thể biết.

Câu kinh thánh trong ngày

Giăng 6:35

Đức Chúa Jêsus đáp: “Ta là bánh của sự sống. Ai đến với Ta chẳng hề đói, ai tin Ta chẳng hề khát."

reader

App

Tải xuống ứng dụng Kinh Thánh Trong Một Năm dành cho thiết bị iOS hoặc Android và đọc theo mỗi ngày.

reader

Email

Đăng ký ngay bây giờ để nhận Kinh thánh trong một năm trong hộp thư đến của bạn mỗi sáng. Bạn sẽ nhận được một email mỗi ngày.

Sign up now
reader

Website

Bắt đầu đọc sự tận tâm của ngày hôm nay ngay tại đây trên trang web BiOY.

Read now
reader

Book

Kinh thánh trong một năm bình luận có sẵn như là một cuốn sách.

Tham khảo

John Stott adapted from, Michael P. Knowles (Ed), The Folly of Preaching (Eerdmans, 2007), pp. 137–138.

Marghanita Laski, quoted in John Stott, The Comtemporary Christian, (InterVarsity Press, 1995) p.48

Trừ khi có quy định khác, các trích dẫn Kinh thánh được lấy từ Kinh thánh, Phiên bản quốc tế mới được Anh hóa, Bản quyền © 1979, 1984, 2011 Biblica, trước đây là Hiệp hội Kinh thánh Quốc tế. Được sử dụng dưới sự cho phép của Hodder & Stoughton Publishers, một công ty của Hachette UK. Đã đăng ký Bản quyền. 'NIV' là nhãn hiệu đã đăng ký của Biblica. Nhãn hiệu Vương quốc Anh số 1448790.

Change Language

Bible in One Year is available in the following languages:

This website stores data such as cookies to enable necessary site functionality and analytics. Find out more